Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bác sĩ 03 cùng một bệnh nhân khác cùng đi vào phòng bệnh 411.
03 tiến vào liền quét qua một lượt phòng bệnh, không phát hiện có thứ gì khác thừa ra mới cau mày nhìn về phía thiếu niên trên giường.
Sắc mặt thiếu niên rất tái nhợt, chỉ có môi đỏ tươi như máu, đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên một tầng sương mù, đôi tay không biết đặt vào đâu nhẹ nhàng vẫy hai cái trong không khí, cuối cùng nắm chặt chăn.
“411?!” 03 rõ ràng không nghĩ tới vừa đến liền gặp phải thiếu niên đang phát bệnh, hắn bước nhanh đi tới trước, đặt một xấp bệnh án dày cộp trên giường, duy trì tư thế nhìn thẳng thiếu niên: “Không cần khẩn trương, thả lỏng! Hít sâu!”
Hắn vừa làm động tác tay, vừa lấy máy gọi y tá từ túi trước ngực ra, “Bàn y tá, bàn y tá, lập tức đưa thuốc đặc hiệu khẩn cấp đã được phân phát của bệnh nhân 411 đến đây.”
Không đến một phút, lối đi nhỏ liền truyền đến tiếng chạy nhanh, hai y tá xông vào, đổ viên thuốc vào tay, nhẹ nhàng đỡ đầu thiếu niên, lại đưa ly nước đến bên miệng hắn, khuyến khích hắn tự chủ nuốt viên thuốc xuống.
Thẩm Kha uống hơn nửa cốc nước, tính toán thời gian thuốc đặc hiệu phát huy tác dụng, ngồi chờ năm phút sau dần dần bình phục.
03 thấy tình trạng hắn ổn định lại mới giãn mày, cầm lấy bệnh án trên giường rất là nghi hoặc vẽ vời trên đó: “Tình trạng bệnh của 411 tại sao đột nhiên tăng nặng? Theo tôi được biết hắn hẳn là một trong số những đứa trẻ có bệnh tình nhẹ nhất trong trung tâm phục hồi chức năng, có tư duy logic và khả năng tự chăm sóc tương đối rõ ràng, chẳng lẽ là…”
Hắn đứng ở trung tâm phòng bệnh, ánh mắt lại cẩn thận quét qua căn phòng bệnh không quá rộng rãi này, vẻ mặt vốn đã cứng đờ càng thêm quỷ dị, “Có người đã đến.”
23 vẫn luôn không nói gì, thiếu niên này cùng Thẩm Kha giống nhau có một mái tóc đen hơi xoăn, chẳng qua hắn trông đã lâu không được chăm sóc, mái tóc hơi dài lướt qua trán che khuất một phần tầm nhìn.
Vẻ ngoài 23 trông không giống như có tư cách được phép tự do hoạt động trong bệnh viện vào ban đêm, đôi tay thon gầy của hắn bị sợi tơ đỏ trói buộc như còng tay, đang đứng ở chỗ cách cửa ra vào 1 mét chân trần, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm… giữa trán Thẩm Kha, bên trong mang theo một loại chờ mong cổ quái.
Thẩm Kha bị hắn nhìn trong lòng nhảy dựng, gần như muốn theo bản năng đưa tay chạm vào trán xem có thứ gì không, nhưng ngay sau đó bị hắn áp chế, là một người thiểu năng trí tuệ phản ứng trì độn đủ tư cách, hắn không nên quá mẫn cảm với yếu tố ngoại giới.
23 quá không giống một NPC bình thường, nếu còn muốn tiếp tục ở lại đây, lý trí nhắc nhở Thẩm Kha vẫn nên tránh xa đối phương một chút thì hơn. Ai bảo hắn sau khi trải qua những phó bản khó khăn, bắt đầu bị PTSD với mọi người không thể hiểu được.
Bất quá hiện tại so với cái này, hắn hình như càng nên quan tâm tình trạng dưới gầm giường thế nào, hắn đối với cái giường đệm nhỏ bé này có thể nhét được nhiều người như vậy cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
03 túm lại chiếc áo blouse trắng trên người, hắn nhìn thấy lỗ thông gió trên trần nhà bị phá hỏng, có quá nhiều bụi bặm rơi xuống, mà sàn nhà lại quá mức trắng tinh, điều này dẫn đến việc dưới tình huống sàn nhà tích bụi, để lại một dấu chân nhàn nhạt.
Hắn đứng dưới ống thông gió ngẩng đầu quan sát một lúc, sau đó nửa ngồi xổm xuống, nhận lấy tờ giấy trắng y tá đưa lên.
Độ cao dự trữ dưới gầm giường miễn cưỡng có thể nhét vừa một người trưởng thành nghiêng người, ánh đèn bên trên không chiếu vào được, cung cấp một chỗ ẩn nấp tuyệt đối tối tăm, nhưng điều này cũng dẫn đến tầm nhìn của người dưới gầm giường bị hạn chế rất nhiều.
Triệu Vũ Vũ gần như ngừng thở, động tác nàng vừa rồi chậm nửa nhịp, điều này dẫn đến nàng là người cuối cùng chen vào dưới gầm giường, suýt chút nữa đã bị bắt được. Còn vì động tác quá gấp, chân mạnh mẽ đập vào sàn nhà, đau đến nàng muốn rơi nước mắt.
Mà lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng đột nhiên ngồi xổm xuống, Triệu Vũ Vũ vừa lúc nằm ở ngoài cùng, vạt áo choàng của hắn suýt chút nữa quét đến ngón tay nàng, điều này khiến huyết áp nàng tăng vọt, tim nhảy đến cổ họng.
Kỳ thật không chỉ là nàng, những người chơi khác cũng không dám thở quá mạnh. Ở góc độ này họ đã có thể nhìn thấy cằm vị bác sĩ kia, chỉ cần đối phương động tác thấp hơn một chút, chỉ cần lơ đãng liếc nhìn là có thể phát hiện một đống người dưới gầm giường.
721 bực tức đấm người bên cạnh một cái, cũng không rảnh đi quản người đó là ai, hiện tại chú ý lực của hắn đều bị một bóng người cực kỳ đáng ghét khác hấp dẫn, tại sao 23 lại xuất hiện trong phòng bệnh này!!!
Hắn trước nay chưa từng uất ức như vậy, không những phải trốn dưới gầm giường nhìn 23 nghênh ngang đi vào, còn phải bị một đám ngốc tử chen chúc trong không gian chật hẹp này!
“Mẹ nó, tránh xa ra cho tao chết một chút!” 721 buồn bực vô cùng, nếu không phải cái tên bác sĩ đáng chết kia còn ở đây, hắn thật sự muốn b*p ch*t đám người này, kiêu ngạo ương ngạnh và không có tố chất, đó mới là bản thân chân thật của hắn khi thiếu niên không nhìn thấy.
Hắn hung tợn nhỏ giọng mắng một câu như vậy, lại không chút lưu tình đạp người bên cạnh một cú.
Tô Tĩnh kịp thời dùng cánh tay chống đỡ mới không làm cú đạp kia rơi xuống eo mình, dù vậy vẫn đau không nhẹ, nếu không phải hắn dùng kỹ thuật hóa giải một phần lực đạo, cánh tay hắn hiện tại chắc chắn đã gãy xương.
Hắn thật sự không rõ, tại sao dưới gầm giường lại xuất hiện một đứa trẻ, hơn nữa còn ôm sát ý cực đoan đối với họ, mấu chốt là tại sao hắn lại xui xẻo đến vậy, vừa lúc dựa gần đứa trẻ hư này.
Hắn không hề xúc động, ngược lại không rên một tiếng mà theo ý đối phương nhích ra phía ngoài, bất quá gầm giường này chỉ lớn có vậy, không gian đã bị bốn người lớn cộng thêm một đứa trẻ nhỏ chia cắt không còn dư chút nào, có nhích thế nào cũng không thể rời xa.
Dưới ánh sáng trắng xóa của phòng, tay bác sĩ chậm rãi trải một tờ giấy trên bụi bặm, trong khoảnh khắc, trên tờ giấy kia xuất hiện dấu vết đỏ tươi đang chảy, cuối cùng bày ra một dấu chân huyết sắc.
Máu trên giấy cũng không đọng lại như vậy, nó phảng phất như chảy mãi không hết tí tách nhỏ giọt trên mặt đất, trộn lẫn bụi bặm hội tụ thành một vũng máu, cuối cùng càng tích càng nhiều, chảy xiết về phía dưới gầm giường!
Triệu Vũ Vũ nằm bò trên mặt đất lạnh lẽo, tròng mắt không hề nhúc nhích, chằm chằm nhìn chằm chằm vệt máu đang xông thẳng về phía mình.
1 mét, nửa mét, mười centimet…
Cho đến cuối cùng năm centimet, vệt máu kia đột nhiên dừng lại bất động, bác sĩ cũng đứng lên, cùng y tá lần lượt rời đi, phòng bệnh ngoại trừ thiếu niên ra không còn một bóng người, lại khôi phục sự yên tĩnh chết chóc.
Tô Tĩnh không động, không chỉ là hắn, những người chơi khác cũng không động.
Hắn ngay lúc này, một ý tưởng kinh hãi chợt lóe lên trong đầu, hắn làm một hành động rất táo bạo —— đấm đứa trẻ hư bên cạnh một cú, nhưng kết quả thí nghiệm khiến lòng hắn lạnh đi một nửa.
Đối phương không có chút phản ứng nào.
Triệu Vũ Vũ động đậy đôi mắt chua xót, nàng nằm bò như vậy vô cùng không thoải mái, thấy người đi rồi vốn định bò ra khỏi gầm giường, nhưng lúc này giác quan thứ sáu của nàng bắt đầu điên cuồng báo nguy, khiến nàng vẫn duy trì tư thế ban đầu.
“Chúng ta có thể…” Sự bất an trong lòng càng thêm dày đặc, nàng hơi hoạt động một chút, theo bản năng muốn hạ giọng hỏi Thanh Thành nên làm thế nào.
Ngay khoảnh khắc nàng quay đầu lại, cổ bỗng nhiên cứng đờ.
Góc bên phải trên giường trải là một cái đầu từ trên giường thăm xuống, mặt nó như bị lửa lớn thiêu qua lồi lõm, thậm chí có một số chỗ có thể thấy xương trắng rợn, đôi mắt không có tròng trắng như bùn lầy tích tụ ngàn năm đen trầm lặng yên không tiếng động nhìn chằm chằm họ, không biết đã nhìn bao lâu rồi.