Đó là một con quái điểu vừa nuốt xong miếng thịt thối ngoài miệng, khi bay qua tầng trời thấp đã phủ xuống một bóng đen. Ngay vừa rồi, nó phát hiện Tinh Nguyệt đang không ngừng di động, gần như lập tức nó chấn động cánh lao thẳng xuống từ đằng xa, tốc độ cực kỳ mạnh mẽ.
Thẩm Kha đứng dậy, mặt lo lắng, muốn hét lớn để nhắc nhở đối phương. Sau đó, cậu nghĩ lại, khoảng cách giữa cậu và Tinh Nguyệt đã xa, tiếng sấm và tiếng mưa rơi lớn, đối phương không chắc nhìn thấy hay nghe được, trái lại có khả năng kinh động vị đồng nghiệp dưới chân này.
Vẻ mặt cậu nhạt đi như lật sách, vắt hết nước từ ống tay áo rồi tiếp tục ngồi xuống.
Không cần hoảng, hoảng cũng vô dụng, cứ xem đối phương biểu diễn đi.
Tinh Nguyệt đã ý thức được nguy hiểm đang ập đến, nhưng động tác vẫn không ngừng. Anh nhìn con quái điểu ngay trước mắt, đôi mắt như mặt hồ không gợn sóng.
Lông chim màu đen của quái điểu giống như một thanh kiếm sắc bén, ánh lên vẻ chất hữu cơ, móng vuốt của nó có thể dễ dàng bóp nát hộp sọ người, hút lấy tủy não bên trong.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên người Tinh Nguyệt bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt. Khác với vẻ sâu thẳm cô tịch của biển rộng, màu xanh lam không sáng chói này lại vô cùng dịu dàng, bao bọc lấy toàn thân Tinh Nguyệt.
Móng vuốt của quái điểu chạm vào ánh sáng lam, thế mà bị bẻ gãy toàn bộ. Nó r*n r* thống khổ một tiếng, thu hút càng nhiều quái điểu bay tới.
Rõ ràng, chúng là một loài sinh vật có trí tuệ. Con quái điểu này nhìn thấy Tinh Nguyệt đầu tiên, nó đã chọn xé nát anh trước, sau đó độc chiếm.
Khi nhận thấy không thể đánh lại, nó liền lập tức truyền tin tức về việc có thức ăn cho những con quái điểu khác, triển khai tấn công bầy đàn.
Một khoảng không gian phía trên đầu lập tức bị che phủ bởi những thân ảnh đen kịt, thậm chí che khuất một phần nước mưa.
Tinh Nguyệt tranh thủ khe hở khi nhãn cầu nháy mắt, liên tiếp dùng dao găm bẻ gãy cánh của mấy con quái điểu. Ánh sáng lam trên người anh giống như một vỏ trứng hình bầu dục, bảo vệ anh chặt chẽ bên trong.
Thẩm Kha: “Anh ta nhất định là một phú hào.”
Loại đạo cụ có hiệu quả tương tự này ở ba trang đầu tiên của cửa hàng NPC đòi hỏi điểm tích lũy không hề thấp. Cậu làm ba bốn nhiệm vụ phó bản cũng chưa chắc tích cóp được, huống chi đối phương còn hào phóng cho cậu mượn một chiếc nhẫn.
Nhưng mà Tinh Nguyệt đã mạnh như vậy, vậy tại sao anh ta lại hôn mê trên biển? Chẳng lẽ anh ta quá xui xẻo mà tiến hóa ngay dưới đáy biển?
Không thể không nói, Thẩm Kha đã nói trúng sự thật.
Tinh Nguyệt lúc này, khoảng cách đến vị trí trái tim chỉ còn mười mấy mét.
Nhưng lũ quái điểu không ngừng công kích đã làm tốc độ của anh giảm sút đáng kể. Những bộ phận bị gãy khi va vào ánh sáng lam đang tái sinh lại với một tư thế chậm rãi và xoắn vặn.
Dưới sự ngăn cản mạnh mẽ, anh bị đập xuống mười mấy lần, mỗi lần đều hiểm nguy mới ổn định được thân thể, suýt chút nữa bị nhãn cầu phát hiện.
Tinh Nguyệt đột nhiên đứng yên tại chỗ. Vào lúc này, anh lại cúi đầu nhìn thiếu niên một cái. Dường như vì anh đã thu hút tất cả giá trị thù hận, ít nhất không có con quái điểu nào đi tìm phiền phức với thiếu niên.
Và thiếu niên đã sáng suốt ngồi xuống giữ thăng bằng, ngẩng đầu lên, hai người đối diện nhau.
Anh không thấy rõ biểu cảm của thiếu niên, nhưng nghĩ lại, hẳn là vừa sợ hãi vừa lo lắng cho anh.
Tinh Nguyệt giơ cao dao găm, máu quái điểu trên đó còn chưa khô, rồi đâm mạnh vào một quả nhãn cầu dưới chân.
“Mỹ nhân ngư” dưới chân họ cảm nhận được đau đớn, bắt đầu rung lắc dữ dội. Toàn bộ đáy biển đều chấn động vì điều này. Chất lỏng trong suốt trên vảy cá bóng loáng của nó tiết ra càng nhiều. Thẩm Kha buộc phải bám vào thứ gì đó mới có thể ổn định thân thể.
Hành động của Tinh Nguyệt rõ ràng đã chọc giận “Mỹ nhân ngư” này. Người ta nói chúng là ca sĩ linh hồn dưới biển, sở hữu giọng nói giống như Siren. Thẩm Kha xác nhận, những lời này hoàn toàn không liên quan đến bức họa này.
“Mỹ nhân ngư” phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, giống như tiếng móng tay cào vào bảng đen bị phóng đại lên ngàn lần, khiến người ta hận không thể chọc thủng màng nhĩ.
Thẩm Kha che tai lại, tự hỏi tại sao mình lại muốn theo đến để chịu tội này.
Tiếng gào thét của “Mỹ nhân ngư” ngày càng ngưỡng cao. Ngoài sự tra tấn tinh thần, cậu còn cảm thấy một tia khô nóng. Nhìn xuống, nước biển xung quanh lại bắt đầu sôi sùng sục.
Những gai ngược trên xúc tu sau lưng nó lộ ra, từng cây lao lên không trung, đập mạnh vào đàn chim. Không ngừng có chim rơi vào nước biển sôi, mất dạng ngay lập tức.
Thẩm Kha: ... Tuyệt chiêu mượn đao giết người hay thật, nhưng ai nói cho cậu biết, đây là nước biển hay là dung nham?
【 Không phải bảo đồng nghiệp hòa thuận sao? Việc chúng đánh nhau này là vì yêu cầu cốt truyện hay là ân oán cá nhân? 】
Hệ thống: 【 Yêu cầu cốt truyện. 】
Mới là lạ.
Việc NPC đánh nhau là bình thường quá rồi.
Tinh Nguyệt cũng coi như bị liên lụy bởi lũ quái điểu. Điều anh cực lực muốn tránh vẫn đã xảy ra. Những nhãn cầu trên lưng chuyển động, đồng loạt nhìn thẳng vào anh.
Cảm giác đó rất khó diễn tả. Sự tuyệt vọng vô tận trong mỗi nhãn cầu phát tán, không ngừng ảnh hưởng đến tư duy của người ta.
Ngay bên cạnh chân anh, từng cánh tay đứt lìa chảy máu tươi từ bên trong vươn ra, tranh nhau muốn kéo anh vào đó.
Những nhãn cầu bị tơ máu đỏ bao phủ uốn lượn và ngọ nguậy ra từng con trùng dài và mảnh. Nếu không nhìn rõ những trứng trùng dính trên thân trùng, người ta thực sự sẽ tưởng nó chỉ là sợi dây.
Các loại vật quỷ dị khiến người ta kinh hồn bạt vía chui ra từ trong mắt, ùa về phía Tinh Nguyệt. Lớp vỏ bảo vệ màu xanh lam chặt đứt tất cả những thứ dơ bẩn, nhưng lại không thể ngăn cản chúng tái sinh.
Dần dần, ánh sáng lam bắt đầu mờ đi, cho đến khi bị trùng đỏ bao vây.
Thẩm Kha – quần chúng ăn dưa – vẫn giữ câu nói cũ: Không cần hoảng, hoảng cũng vô dụng.
Ở lại trên người “Mỹ nhân ngư” thì còn ổn, rơi xuống biển thì chỉ có thể bị nấu nướng đến không còn sót lại cặn.
Cậu quả thực muốn giúp Tinh Nguyệt một chút, nhưng người ta ở nơi cao như vậy, tạm thời không có cách để lên được.
Lặng lẽ nhìn đàn quái điểu hỗn loạn chạy trốn trên không, bị xúc tu quật xuống như bánh sủi cảo rơi vào nước. Thẩm Kha phát hiện quái điểu không phải bị xúc tu tấn công liền chết ngay, đòn chí mạng thực sự là nước biển đang không ngừng sôi.
Cậu cân nhắc di chuyển đến một vị trí chênh lệch nhưng không đến mức ngã, kẹt một chân vào khe hở của vảy, tĩnh chờ thời cơ.
Khi một con quái điểu khác bị đập rơi từ trước mặt cậu, cậu tay mắt lanh lẹ bắt lấy chân đối phương. Lực rơi này, ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, Thẩm Kha cũng suýt bị kéo đi cùng. Xương chân bị kẹt và lệch khớp dưới lực kéo.
Hệ thống nhắc nhở: 【 Ký chủ, ngươi không cần cứu chúng. Chờ phó bản thiết lập lại, chúng sẽ sống lại thôi. 】
Thẩm Kha: 【 Ta biết. Vậy ta hỏi ngươi một câu, chúng có đau không? 】
Hệ thống: 【 Có. Chỉ có NPC phe “Trung Lập Thiện Lương” mang theo Hệ thống trí năng mới có thể xin miễn cảm giác đau. 】
Thẩm Kha: 【 Quả nhiên. 】
Cậu đã cảm thấy những tiếng kêu thảm thiết khi bị thương đó rất chân thật. Không phải mỗi NPC đều là diễn viên giỏi, vậy thì nỗi đau chúng phải chịu chắc chắn không hề giảm bớt một chút nào.
Hệ thống: 【 Ký chủ hiện tại không có cảm giác đau. Nếu cần, ta bên này có thể giúp ngươi xin lại nha. 】
Thẩm Kha ha hả: 【 Ngươi đúng là hệ thống tốt của ta. 】
Chuyển sự chú ý trở lại bên quái điểu. Con quái điểu này lớn bằng đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng trọng lượng còn nặng hơn đứa trẻ nhiều. Sau khi chết, cậu không có trọng lượng, không có tim đập và không có hơi thở, lại mất đi một phần cảm giác, nhưng sức lực của cậu vẫn giữ nguyên ở mức sinh thời.
Khó khăn lắm mới kéo con quái điểu lên được. Đối phương bị xúc tu đập một cái có lẽ vẫn còn mơ hồ, chưa tỉnh táo lại.
Thẩm Kha bảo hệ thống phát một đoạn video nắn xương, một tiếng “rắc” vang lên, cậu đã nắn thẳng lại xương chân của mình.
Hệ thống nhìn động tác thuần thục của cậu, hồn bay phách lạc: 【 Ký chủ, ngươi có cố ý bẻ gãy xương sườn của người chơi không? 】
Thẩm Kha “Di” một tiếng: 【 Ta là loại người đó sao? Đừng dùng cái tâm hệ thống dơ bẩn của ngươi để suy đoán ta. 】
Hệ thống: 【 ... Hì hì. 】
Quái điểu hoãn một lúc lâu, cặp mắt thú màu đen thuần kia mới tỉnh táo lại.
Thẩm Kha đi đến trước mặt nó, thử giao tiếp: “Tiện thể nói, có thể chở ta một đoạn đường không? Ta muốn cứu một người.”
Trí thông minh của quái điểu không thấp. Nó biết là thiếu niên trước mắt đã cứu mình, chủ động cúi đầu cọ cọ mu bàn tay Thẩm Kha, mở rộng lông chim để cậu bước lên.
Thẩm Kha giẫm lên lưng quái điểu rộng rãi, ôm cổ đối phương ngồi vững rồi, lại cảm thấy có chút không ổn: “Có thể chở thêm ta không?”
Dù quái điểu trước đây có hung hãn thế nào, hình thể của nó cũng không lớn hơn một người trưởng thành bình thường. Tuy cậu thân hình tương đối nhỏ nhắn, nhưng dù sao cũng lớn hơn con quái điểu.
Quái điểu rất nhân tính hóa gật đầu một cái, phe phẩy cánh, phóng lên không trung.
Nhìn thấy quái điểu dễ dàng chở cậu lên, Thẩm Kha yên lòng, “Oa, lợi hại thật! Cảm ơn ngươi nhiều nha.”
Quái điểu được khen, kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Nó hoàn toàn không biết, Thẩm Kha đang tính toán trong lòng rằng, đến lúc đó nó chở thêm một người Tinh Nguyệt nữa, chắc cũng không thành vấn đề.
Dự đoán hướng đi của xúc tu, Thẩm Kha chỉ huy quái điểu xuyên qua tầng tầng chướng ngại, nhìn thấy Tinh Nguyệt cách đó không xa.
Ánh sáng lam trên người đối phương đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng trên tay anh nắm một con dao găm dính đầy chất lỏng không rõ, thân hình nhanh nhẹn né tránh hết lần này đến lần khác các đợt tấn công.
Trên người anh bị máu nhuộm đỏ, không biết là của những con mắt này, hay là của chính anh, hoặc là cả hai.
Trong mắt anh lóe lên ánh quang sắc bén. Sau khi chém đứt những thứ dơ bẩn đó, trước khi chúng tái sinh, anh đâm mạnh vào nhãn cầu.
Không cho anh đi qua, vậy thì anh sẽ dọn dẹp ra một lối đi mà đi qua.
Thẩm Kha: 【 Trong khoảng thời gian ta đi cứu đồng nghiệp, nơi này đã xảy ra chuyện gì? 】
Tinh Nguyệt sắp thành người máu rồi sao?
Hệ thống: 【 Không biết đâu ~ 】
Mỗi lần Tinh Nguyệt đâm thủng một con mắt, sự phẫn nộ của “Mỹ nhân ngư” lại tăng thêm một phần, và nó rung lắc càng kịch liệt hơn.
Anh dần dần tiến gần đến vị trí phía sau gần trái tim. Không biết anh đã bôi thứ gì lên dao găm, chỉ có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc.
Một nhát dao đi xuống, hiệu quả cực kỳ lớn. Thoáng chốc máu thịt văng tung tóe, thịt gần dao găm bắt đầu hư thối, tạo thành một hố sâu.
Thẩm Kha: 【 Vậy là anh ta quyết định đào đến trái tim của người ta sao? 】
Hệ thống: 【 Xem ra có lẽ hẳn là chắc là không sai nha ~ 】
Thẩm Kha trầm mặc một chút, thâm tâm cảm thấy mình nhất định phải ngụy trang cho tốt.
...
Rượu Vang Đỏ và Bồ Câu Trắng dẫn đầu hội hợp trên đường. Cả hai đều có vẻ chật vật vài phần, trên người không ít vết thương nhỏ. Những thứ họ gặp phải dọc đường đi thực sự quá nhiều.
Rượu Vang Đỏ buộc lọn tóc xoăn bị mưa làm ướt thành một mớ hỗn độn ra sau đầu một cách tùy ý. Cô cầm một cây dao phay, vết máu trên đó bị nước mưa rửa sạch từng chút một.
Họ vận may không tốt, bị quăng đến một nơi rất xa trung tâm bức họa. Hai người không có bản lĩnh không sợ biển rộng như Thẩm Kha, chỉ có thể men theo bờ đi vội về hướng “Mỹ nhân ngư”.
Sau khi đối phó xong một đám quỷ nước, Rượu Vang Đỏ thấy một vệt màu cam bị chôn trong bờ cát.
Cô cảnh giác đến gần, liếc mắt với Bồ Câu Trắng, dùng dao đào hai ba centimet thì chạm vào một vật.
“Chi Chi?!”
Rượu Vang Đỏ và Bồ Câu Trắng đều hơi kinh ngạc. Cô gái này lại bị chôn dưới bờ cát. Quần áo ở bụng đã loang lổ màu đỏ.
Hai người hợp lực kéo Chi Chi ra, kiểm tra một hồi, phát hiện nhiệt độ cơ thể ấm áp, vẫn còn tim đập.
Bồ Câu Trắng móc ra mấy viên thuốc từ túi cho cô uống, sau đó giúp băng bó vết thương một cách đơn giản.
“Ngươi cho nàng uống thuốc gì?”
Rượu Vang Đỏ khoanh tay trước ngực. Người cô ướt sũng vì mưa, quần áo bó chặt lấy vóc dáng kiêu sa, vô cùng quyến rũ.
Trong mắt cô ánh lên tia tìm tòi nghiên cứu. Cô không tin loại thuốc có thể cứu người lại được Bồ Câu Trắng tùy tiện cho đi.
Giữa hai hàng mày Bồ Câu Trắng mang theo vẻ lo lắng: “Thuốc kháng viêm. Góp chút sức mọn. Với điểm tích lũy hiện tại của ta, không mua nổi thuốc chữa lành nhanh chóng.”
Nói rồi, anh đỡ Chi Chi dậy, nhìn về phía Rượu Vang Đỏ: “Có thể để nàng nằm trên lưng ta không? Ta cõng nàng đi.”
“Sứ giả hộ hoa?” Rượu Vang Đỏ cười như không cười.
“Để một cô gái nằm trên mặt đất, không phải là việc một quý ông nên làm.”
Mí mắt Chi Chi nhảy lên, đầu óc mê man, dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào, đau nhói đến thấu tim. Cô thống khổ kêu “Tê” một tiếng, cố gắng mở mí mắt trĩu nặng ra.
“Ngươi tỉnh rồi? Vẫn có thể nói chuyện không?” Rượu Vang Đỏ nhận thấy Chi Chi có động tĩnh, liền ra hiệu cho Bồ Câu Trắng dừng lại.
Chi Chi lúc này mới phát hiện mình đang ở trên lưng Bồ Câu Trắng. Cô ôm đầu, yếu ớt mở miệng: “Trước... đặt ta xuống đã.”
Bồ Câu Trắng đặt cô xuống bên cạnh một tảng đá lớn một cách nhẹ nhàng, để cô dựa vào một tư thế không quá khó chịu, rồi mới hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
Chi Chi sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, khi mở ra, bên trong là một viên thuốc.
Cô do dự vài phần. Viên thuốc này cần quá nhiều điểm tích lũy, bản năng không cho phép. Nhưng hiện tại trong đầu cô như có một ngàn con trùng đang bò, gần như muốn đau nổ tung. Nếu không sử dụng, cô có thể bị đau đến chết (sống sờ sờ đau chết).
Run rẩy đưa tay nhét thuốc vào miệng, nuốt xuống. Sau vài giây, sắc mặt cô dần trở nên hồng hào, cơn đau đầu từ từ tan biến.
Hít một hơi sâu, cô nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc: “Ta bị thương rất nặng, nhưng ta không nhớ rõ mình bị thương như thế nào. Từ lúc đi đến nơi này, ký ức của ta đã xuất hiện những khoảng trống ”