Nữ Ân Sư

Chương 23

Với tính khí của Tư Mã Tấn, hắn không thể trực tiếp nói với Bạch Đàn rốt cuộc hắn có thích nàng hay không hoặc thích nàng ở điểm nào. Trên thực tế, lí do thích một người vốn cũng không thể nói rõ được.

Hắn lại chỉ thích nhìn Bạch Đàn khổ não vì chuyện này, rõ ràng tốt hơn trước đây trong mắt hoàn toàn không có hắn.

Cho nên hắn đứng dậy đi thẳng ra ngoài, không để lại một lời nào.

Ánh mắt Bạch Đàn dừng lại trên khung cửa hắn vừa bước ra, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang dời sông lấp biển.

Một người đàn ông làm việc đó với một người phụ nữ không thể là chỉ vì kích động nhất thời. Nàng tự xét cũng không có một dung mạo nghiêng nước nghiêng thành khiến người khác nhìn thấy là không cầm lòng được. Cho nên nàng tin chắc Tư Mã Tấn đã có tâm tư không nên có.

Có lẽ là cảm thấy nàng là một bảo bối đáng để nắm trong tay. Có lẽ chỉ là tình yêu nam nữ đơn thuần. Bất kể thế nào nàng cũng phải bóp chết từ trong trứng nước.

Nàng vốn không có dính líu gì với hắn, huống hồ lại còn đang chấp hành lệnh vua.

Ôi, thật sự muốn quay về phía hoàng cung bái ba bái, quả thực là thẹn với sự nhờ vả của bệ hạ.

Nàng sờ sờ môi, cảm giác đó dường như vẫn còn. Một kẻ máu lạnh như vậy mà đôi môi lại ấm áp.

Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, nàng tức giận gõ nghiên mực. Nghĩ ngợi lung tung cái gì thế? Lại còn dư vị nữa chứ!

***

Năm mới sắp đến, có điều trong triều nhất định là ăn tết cũng không ngon.

Các phiên vương đều còn ở lại đô thành, may mà hàng năm đến cuối năm phiên vương các nơi đều phải vào đô thành tiến cống nên ở lại cũng không phải là chuyện gì quá khó giải thích.

Chỉ có điều vụ án này không thể kéo dài thêm nữa, nếu không một khi khai xuân sẽ không có lí do gì tiếp tục giam giữ bọn họ.

Thời gian này Vương Hoán Chi vẫn ở trong biệt viện nhà họ Vương ở phía tây Đông Sơn, một hôm tâm tình không tồi lại đi sang địa giới biệt viện nhà họ Bạch.

Từ hôm nay Bạch Đàn bắt đầu cho học trò nghỉ học để những học trò xa nhà có thể rời kinh đô về nhà ăn tết. Nàng đang được các học trò chào tạm biệt trong sương phòng phía tây, vừa quay ra lại nhìn thấy một người mặc áo bào tay rộng đứng ở cửa.

Nàng ngớ ra một lát mới nhớ ra người này là Vương Hoán Chi đã gặp trong buổi cung yến.

"Vương công tử có việc gì lại ghé thăm hàn xá?"

"Thời gian này tại hạ vẫn nhàn cư ở Đông Sơn cho nên đến thăm hàng xóm một chút". Vương Hoán Chi phất tay, người hầu phía sau vội mang bái thiếp và quà gặp mặt lên.

Chữ viết như rồng bay phượng múa trên giấy hoa tiên đắt tiền, có điều chưa từng thấy người nào đã đến nhà rồi mới đưa bái thiếp. Đây không phải tiền trảm hậu tấu sao?

Bạch Đàn mặc dù ngán ngẩm nhưng cũng đành phải đứng dậy đón khách, không ngờ Vương Hoán Chi lại giơ tay ngăn lại: "Tiểu thư không cần đa lễ, tại hạ có vết thương cũ chưa khỏi, đến là để tìm Hi Thanh hỏi xin thuốc".

Nói xong hắn đi thẳng ra hậu viện.

Hi Thanh đích xác đã đến biệt viện nhà họ Bạch từ sáng sớm, lúc này đang xem Tư Mã Tấn luyện kiếm trong hậu viện.

Trước đó nàng đã thò đầu nhìn, nhưng Tư Mã Tấn cởi trần thật sự quá gai mắt, nàng không chịu nổi nên chỉ có thể tránh xa.

Vương Hoán Chi cũng lạ, chẳng lẽ không sợ Tư Mã Tấn đánh hắn một trận nữa hay sao? Có điều những người trong triều đó luôn luôn hôm nay là thù ngày mai là bạn nên Bạch Đàn cũng cảm thấy không quá khó hiểu.

Tư Mã Tấn đã luyện kiếm xong, khoác ngoại sam vào, đang ngồi trên hành lang lau chùi trường kiếm.

Hi Thanh nhìn thấy Vương Hoán Chi đang đi đến phía xa xa, chợt nhớ tới chuyện lần trước thảo luận với hắn, nói với Tư Mã Tấn: "Lúc trước điện hạ vẫn không thừa nhận có ý với Bạch Đàn, bất kể ta kích thích thế nào cũng ngậm miệng không nói. Vì sao bây giờ lại bày tỏ tâm tư đối với nàng?"

Tư Mã Tấn vẫn lau kiếm không nhanh không chậm: "Ngươi cảm thấy bản vương sẽ để nàng vào cung, trở thành trợ thủ đắc lực của Tư Mã Huyền sao?"

Hi Thanh khép tay cười mờ ám: "Điện hạ tìm lí do này thật không tồi, mọi sự đều đặt lợi ích lên trước, không hổ là người làm đại sự".

Tư Mã Tấn chợt lật ngang thanh kiếm, mũi kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời. Hi Thanh lập tức im miệng không dám chế nhạo hắn nữa.

Vương Hoán Chi đã đi tới trước mặt, thở vắn than dài: "Điện hạ, không dễ làm đâu. Đông Hải Vương ôm một phương binh lính, lại bán muối lậu trù phú một phương, nhân chứng điện hạ bắt được đã chết, bằng chứng không đủ, khó mà động được hắn".

Tư Mã Tấn nói: "Không có bằng chứng thì tìm người tạo chứng cứ, tội danh sợ nhẹ có thể nhét thêm mấy tội danh khác cho hắn".

Đúng lúc trước tiền viện có một học trò hỏi: "Sư tôn, lễ chế thiên tử dùng múa bát dật còn chư hầu chỉ được lục dật bây giờ còn có không?"

Bạch Đàn đang giải đáp, Tư Mã Tấn lại thoáng nhìn Vương Hoán Chi: "Thiên tử vũ bát dật, thấy chưa, đây chẳng phải tội danh có sẵn hay sao?"

Vương Hoán Chi cũng đã chịu thua tác phong tùy ý làm bậy này của hắn, còn phải gật đầu nịnh bợ: "Điện hạ anh minh".

Tư Mã Tấn cầm kiếm về phòng: "Nhớ để lại hắn cho bản vương".

Có lẽ là phát hiện mình bị theo dõi, có lẽ là cảm thấy ngày đông quá mức nhàn hạ, tóm lại là Đông Hải Vương Tư Mã Vĩ đột nhiên nảy ra ý tưởng mời một đám người đến hành để của hắn yến ẩm, thể hiện rằng hắn rất bình tĩnh, không bối rối một chút nào, nghe nói trên bàn ăn còn uống một hơi hai vò rượu, tương đối hào khí.

Kết quả là ngay trong ngày đã có đại thần chạy vào cung cáo trạng với Tư Mã Huyền.

"Không tốt rồi, bệ hạ, Đông Hải Vương đúng là quá đáng. Hắn là một phiên vương mà lúc tế tự lại dám dùng đội múa bát dật, đây là đại nghịch bất đạo!"

Tư Mã Huyền tức giận, đương nhiên phải tra, tra triệt để!

Sau đó nếu còn lục soát không ra hoàng bào và vương miện mười hai chuỗi ngọc thì đúng là có lỗi với các quan viên đang ngẩng đầu chờ mong.

Tư Mã Vĩ còn chưa tỉnh rượu đã xông vào hoàng cung, chảy nước mắt ôm bắp đùi Tư Mã Huyền tẩy trắng chính mình, nói trước kia mình dẹp loạn của sĩ tộc Giang Bắc, ngay cả tính mạng của con trai cũng đã đặt vào, giờ đây lại bị bệ hạ hoài nghi là có lòng phản loạn, thật sự là quá mức lạnh lòng tôn thất!

Lời này vốn cũng không có gì, nhưng khi truyền tới tai Bạch Đàn lại khác.

Bởi vì nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện cũ. Chạy về phòng lật hòm dốc tủ tìm kiếm một hồi, nàng tìm thấy một bức tranh cuốn, mang đến tìm Tư Mã Tấn nhưng hắn lại đã đến doanh trại thao luyện binh mã.

Thật sự quan hệ quá lớn, nàng đành phải đi ra cửa tìm hắn.

Cố Trình cùng đi với Tư Mã Tấn, Kỳ Phong lại vẫn đứng gác ngoài cổng. Nghe Bạch Đàn nói phải đi tìm Tư Mã Tấn, hắn hừ một tiếng đầy khinh thường: "Bồ Tát này, ngươi cả ngày nhìn chằm chằm điện hạ của bọn ta, bắt điện hạ tu tâm dưỡng tính đã đành, tại sao bây giờ điện hạ đến quân doanh mà ngươi cũng phải theo đến?"

Bạch Đàn vừa buộc dây áo choàng vừa nói: "Làm sao? Không phục à? Không phục thì cố mà nhịn!"

Kỳ Phong nhìn thật, ai bảo nàng cứ ỷ vào điện hạ của bọn hắn để bắt nạt người chứ.

Chủ lực quân đội do Tư Mã Tấn thống lĩnh không phải toàn bộ đều ở đô thành, đây là một bộ phận trong đó, đóng quân ngoài đô thành ba mươi dặm.

Trước kia lúc hắn mới vào quân doanh vẫn đóng quân ở quận biên cương Dực Dương, sau đó liên tiếp lập kỳ công, nắm ấn soái, bản tính hiếu sát lại dần dần lộ ra. Binh mã ở đô thành bị một đám thế gia nắm trong tay, đám thế gia này không ngừng bới móc nói xấu hắn, muốn tước binh quyền của hắn. Hắn cũng không nói nhiều, sau khi về đô liền đi gặp mấy người đó, xếp một loạt hơn mười thủ cấp của đại tướng địch quốc trước mặt bọn họ, từ đó trở đi ai cũng không dám nói ra nói vào nửa câu.

Sau đó hắn liền cắt lại một đội binh mã đóng quân ở gần đô thành.

Tư Mã Huyền cũng đồng ý chuyện này, có lẽ là sợ lại xảy ra chuyện phản quân đánh vào đô thành như lần trước. Có gã sát thần này ở đây cũng có thêm vài phần an toàn.

Tư Mã Tấn có tiếng trị quân nghiêm khắc. Lúc xe của Bạch Đàn đến thì hắn đang phạt hai tên lính, trời đông giá rét, hắn treo lính lên giá gỗ ngoài doanh trướng, dùng roi nhúng nước muối mà đánh, đám binh lính xung quanh không dám thở mạnh, còn phải trơ mắt đứng nhìn.

Kỳ Phong vào đại trướng trung quân bẩm báo, lúc Tư Mã Tấn đi ra nhìn thấy Bạch Đàn đứng ngoài hàng rào gỗ, nhìn chằm chằm tên lính đang bị treo lên đánh đó.

Hắn hỏi một tiếng: "Bao nhiêu roi rồi?"

Cố Trình đang giám sát xử phạt, nhìn lên trời ngẫm nghĩ: "Ba mươi?"

Tên lính bị phạt đó không chịu nổi, tự mình gào lên: "Bốn mươi ba rồi! Điện hạ, lần sau điện hạ có thể đừng cho Cố phó tướng tính toán được không? Thuộc hạ chịu không thấu!"

Tư Mã Tấn nói: "Đánh đủ năm mươi roi thì thả xuống".

Dù thế nào đi nữa, Bạch Đàn cũng không tiện can thiệp vào chuyện hắn trị quân nên chỉ có thể đứng nhìn.

Tư Mã Tấn đi đến trước mặt, cũng không mời nàng vào doanh. Ở đây toàn là binh lính đất cát, không phải chỗ một phụ nữ nên vào.

Hắn đi ra cổng, dẫn nàng đi ra ngoài vài bước rồi mới hỏi: "Ân sư đột nhiên tìm tới đây có chuyện gì?"

"Đến nói với điện hạ một chuyện xưa". Bạch Đàn nhìn quanh, khẳng định người trong doanh trại không nhìn thấy mới kiễng chân nói thầm vào tai hắn.

Tai Tư Mã Tấn ngứa ran, tê dại, cảm giác này như thể chui vào đáy lòng, lại còn phải lấy tinh thần nghe nàng nói.

Năm đó khi tránh họa ở Ngô Quận, nhà họ Bạch phát hiện tường viện nhà mình dường như bị khắc chữ, sợ rằng phản quân đã phát hiện đây là nơi hoàng tử ấn nấp nên quyết định tạm thời thay đổi chỗ ở.

Bạch Đàn và Tư Mã Tấn cùng lên đường, điều kiện gian khổ, ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không có. Không ngờ trên đường đột nhiên bị tấn công, nàng dắt Tư Mã Tấn chạy đến nấp sau một đống củi trong ngõ.

Chẳng bao lâu sau có một đám người tìm tới. Bạch Đàn nhớ rất rõ người cầm đầu, bởi vì quần áo của hắn cực kì hoa lệ. Ấn tượng sâu sắc nhất là ngoài mặt giầy của hắn có trang trí bằng đồi mồi, rất nổi bật, chỉ có Đông hải có nhiều thứ này, những người khác đều gọi hắn là thế tử.

Sau khi trở về Bạch Đàn đã vẽ lại người này rồi mang tới cho người lớn xem, mọi người đều nói đó là con trai của Đông Hải Vương, còn khen nàng vẽ rất sinh động.

Sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì mà tất cả mọi người đều nói hôm đó thế tử của Đông Hải Vương đến là để giúp bọn họ, Bạch Đàn cũng cho rằng là mình hiểu nhầm, thực ra những người đó không phải phản quân.

Tiếp nữa đến lúc phản loạn bị dẹp, vị thế tử này còn được truy phong rất hậu vì chết trong loạn lạc.

Tới hôm nay Đông Hải Vương đột nhiên nhắc tới con trai của ông ta, Bạch Đàn mới nghĩ ra có thể chuyện không phải như vậy.

Nếu như Đông Hải Vương tham dự phản loạn như Tư Mã Tấn nói, con trai ông ta tất nhiên là địch chứ không phải bạn.

Nàng lấy bức tranh cuốn đó từ trong tay áo ra, giở ra cho Tư Mã Tấn xem: "Điện hạ xem, vi sư nhớ không lầm chứ? Đây có người phải đã đuổi theo chúng ta khi đó không?"

Tư Mã Tấn quả thực không biết nên nói gì cho phải. Chuyện trước đây hắn nhớ rõ ràng, nàng lại như đã quên tiệt, không ngờ lúc này lại đột nhiên nhớ ra, quả thực là trời cũng phù hộ.

"Ân sư vẫn còn giữ bức tranh này?"

Bạch Đàn thở dài: "Điện hạ không biết chứ, vi sư chưa hề thấy đồi mồi đẹp như vậy, vẽ ra rồi không nỡ vứt đi".

Tư Mã Tấn cười một tiếng: "Lần này đánh đổ Đông Hải Vương, bản vương sẽ mang hết đồi mồi trong phủ hắn đến đưa cho ân sư là được chứ gì?"

"Điện hạ muốn vi sư đến làm chứng chống lại Đông Hải Vương cũng không phải là không thể". Bạch Đàn cúi đầu xoa xoa ngón tay lạnh như băng: "Chỉ có điều vi sư có một yêu cầu".

Tư Mã Tấn đã đi đến bên cạnh xe: "Mời ân sư nói".

"Nghe nói trong triều cứ đến cuối năm lại tiến cử người hiền, người hiếu thẻo nhất sẽ nhận được khen thưởng của triều đình. Vi sư lấy lí do điện hạ hiếu kính vi sư để tiến cử điện hạ, được chứ?"

Sắc mặt Tư Mã Tấn sa sầm. Vốn bái sư là chuyện riêng tư, việc làm này lại tuyên bố với khắp thiên hạ rằng Bạch Đàn và hắn là thầy trò một hiền một hiếu. Nàng muốn làm cho quan hệ thầy trò này trở thành ván đã đóng thuyền trước mặt văn võ bá quan đây mà.

"Ân sư muốn phân rõ quan hệ với bản vương như vậy sao?"

Bạch Đàn nghênh đón ánh mắt hắn: "Điện hạ và ta vốn chính là thầy trò, cũng chỉ có thể là thầy trò".
Bình Luận (0)
Comment