Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 272

Thiệu Tĩnh Hà nghe An Noãn kể về thế giới bên ngoài, nghe đến mê mẩn.

“Thành phố lớn với huyện mình thật sự khác biệt lớn thế à.”

“Khác biệt khá lớn.” An Noãn thực tế nói: “Nhưng thời đại đang tiến bộ, xã hội đang phát triển. Mỗi nơi đều sẽ phát triển, chỉ là có nơi sớm hơn, có nơi muộn hơn. Huyện mình cũng sẽ từ từ phát triển.”

“Ừm.” Thiệu Tĩnh Hà hạ quyết tâm: “Cậu cho tớ một số điện thoại, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc. Nếu tớ muốn ra ngoài tớ sẽ liên lạc với cậu.”

“Được.”

Bây giờ đương nhiên không được, nhưng An Noãn đã quyết định sẽ ổn định ở Bắc Kinh. Sau này ổn định đương nhiên có thể giúp đỡ.

Đưa Thiệu Tĩnh Hà đến nhà máy đưa cơm cho bố, một chuyến đi đi về về lại mất gần một tiếng.

Về đến nơi vừa hay là giờ ăn tối.

An Noãn đưa Thiệu Tĩnh Hà về nhà liền đến đồn cảnh sát đón Sở Tuấn.

Hôm nay Sở Tuấn bận cả ngày, ngày mai còn phải tiếp tục giảng bài, biết đâu tối phải chuẩn bị bài giảng nên hôm nay không để anh ra ngoài tiếp Thiệu Tĩnh Hà.

Nếu An Noãn mở lời chắc chắn Sở Tuấn sẽ không từ chối. Nhưng An Noãn luôn đặt mình vào vị trí của người khác, cân nhắc chu đáo.

Mặc dù có thể nhìn ra đồn trưởng Hạng rất không muốn thả người nhưng thấy An Noãn đến vẫn sảng khoái dặn dò Sở Tuấn về nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay vất vả Tiểu Sở rồi, Tiểu Sở quả nhiên là người trẻ có tài, trong bụng có kiến thức, truyền đạt kinh nghiệm rõ ràng, mọi người đều học được không ít, rất có ích.

Đồn trưởng Hạng không tiếc lời khen ngợi Sở Tuấn một phen, khen như một con cáo lớn có đuôi.

Người ta đã khen anh như vậy, anh làm sao có thể không cố gắng hơn nữa?

Ra khỏi đồn cảnh sát, lên xe, An Noãn nói: “Hôm nay làm thầy cảm thấy thế nào?”

Sở Tuấn cười: “Rất tốt.”

“Thấy rồi, thầy giáo Sở dạy cảm giác rất có thành tựu.”

“Cũng được.” Sở Tuấn nói thực tế: “Nhưng anh Phùng của em hình như không ưa anh lắm.”

“Ừm?” An Noãn không để tâm: “Sao thế?”

“Trực giác của đàn ông.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Anh ta có ý với em.”

“…”

An Noãn không ngờ Sở Tuấn lại thẳng thắn như vậy.

“Vậy anh ta có gây khó dễ cho anh không?”

“Cũng không.”

“Vậy anh có gây khó dễ cho anh ta không?”

Nước hoa Bodymist
“Tất nhiên cũng không.”

“Vậy là được rồi.” An Noãn nói: “Một cô gái xinh đẹp như em có vài người theo đuổi là rất bình thường. Thiếu gia Sở ở Bắc Kinh chẳng phải cũng ngày ngày bị người ta nhớ đến sao? Không ai nhớ còn chứng tỏ là mình kém cỏi.”

Với người theo đuổi Sở Tuấn, bất kể là ai, An Noãn không chút gợn sóng.

Đã hái được đóa hoa đẹp nhất thì không thể sợ bướm ong bay đến.

Chỉ cần hai người họ vững vàng là được.

Sở Tuấn vốn định ghen tuông một chút để được quan tâm, không ngờ An Noãn lại thông minh sáng suốt như vậy, lập tức không còn chút khó chịu nào.

“Em nói đúng.” Sở Tuấn nghĩ một lát, nói: “Không có ai thích em mới là không bình thường. Tuy mắt nhìn của anh tốt nhưng những người khác cũng không thể mù hết được.”

An Noãn quay đầu đưa tay véo má Sở Tuấn.

Đây là chàng trai nhà ai?

Ồ, nhà mình à!

Vậy không vấn đề gì.

“Anh yên tâm đi.” An Noãn nói: “Dù có bao nhiêu người theo đuổi thì em chỉ thích anh. Dù có bao nhiêu người nhớ đến anh thì em cũng tin trong lòng anh chỉ có em.”

Chị gái An có tâm lý ổn định hơn Sở Tuấn rất nhiều, nhẹ nhàng dỗ dành anh, khiến anh vui vẻ yên lòng.

Hai người về nhà.

An Noãn mang đồ ăn đã gói từ quán về ra.

Trong bếp lại nhóm lửa, đổ nước vào nồi, dùng vài que gỗ làm giá đỡ rồi đặt hộp cơm lên trên.

Chẳng mấy chốc nước sôi, đồ ăn cũng nóng lên.

Sở Tuấn dùng một miếng vải lót lấy hết các hộp cơm ra.

“Ăn cơm thôi.” Sở Tuấn nói rồi lấy hai đôi đũa nhúng vào nước sôi, đưa cho An Noãn một đôi: “Hôm nay không có thời gian đi cùng em, em đã làm gì? Có chán không?”

Giống như dỗ trẻ con.

“Không chán.” An Noãn nói: “Hôm nay em bận lắm.”

Chuyện hợp tác với hai nhà máy An Noãn cũng không định giấu Sở Tuấn.

Đây không phải là chuyện gì không thể để người khác biết, cũng không phải là chuyện một lần là xong, sau này nếu thật sự kiếm được tiền chắc chắn còn có qua lại. Nếu bây giờ không nói với Sở Tuấn, sau này mới nói khó tránh khỏi khiến anh cảm thấy xa cách.

Hai người ở trong bếp vừa ăn vừa nói chuyện.

Sở Tuấn ngạc nhiên: “Em đến nhà máy làm gì? Tìm người quen à?”

“Không phải, là muốn kiếm chút tiền.” An Noãn nói: “Em ở Bắc Kinh một tháng này đã thấy thế giới sôi động, cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa thành phố lớn và huyện lỵ. Em nghĩ các nhà máy ở huyện mình nên theo kịp bước chân cải cách đổi mới, như vậy mới không bị thời đại bỏ lại.”

Nói hay quá.

An Noãn lấy ra hai bản hợp đồng cho Sở Tuấn xem.

“Em đã cho họ một số gợi ý, họ thuê em làm cố vấn kỹ thuật, chính là đưa ra ý tưởng, nếu họ chấp nhận và kiếm được tiền, sau này sẽ chia hoa hồng cho em.”

Sở Tuấn tuy kiến thức rộng nhưng nhìn hợp đồng vẫn có chút ngơ ngác.

Quả thực không ngờ tư duy của An Noãn lại nhạy bén như vậy, cách kiếm tiền này cũng nghĩ ra được.

“Thế nào?” An Noãn nói: “Không phải có câu “tri thức là của cải” à? Em đây cũng coi như là học đi đôi với hành. Chỉ không biết có hợp lý không, có xung đột với công việc của anh không?”

“Điều đó thì không sao, em đây cũng là dùng kiến thức để kiếm tiền.” Sở Tuấn xem một lúc rồi cất hợp đồng đi: “Em tự mình muốn kiếm tiền đương nhiên không vấn đề gì, nhưng nếu em vì thiếu tiền thì nhất định phải nói với anh. Nếu không thì khác gì xem anh như người ngoài.”

“Không vấn đề gì.”

An Noãn vui vẻ đáp ứng.

Cứ chờ xem, cô có 40 năm kinh nghiệm tương lai, sau này cơ hội kiếm tiền còn nhiều. Đến lúc đó tất nhiên sẽ để Sở Tuấn đầu tư rồi kiếm được bộn tiền.

Ví dụ như những căn nhà tứ hợp viện ở Bắc Kinh, đợi có thời gian có thể bắt đầu xem và mua.

Bây giờ là một căn tứ hợp viện, sau này chính là bảng xếp hạng những người giàu nhất.

Nửa đời sau của Sở Tuấn dù không dựa vào gia đình, tự mình nằm yên cũng có thể sống một cuộc sống như thần tiên.

Hai người ăn cơm xong thì dọn dẹp.

Tiếp tục đun nước, tắm rửa.

Tắm xong, tối nay Sở Tuấn quả nhiên phải chuẩn bị bài giảng.

“Em giúp anh.” An Noãn nói: “Huyện lỵ và Bắc Kinh khác nhau, một số kinh nghiệm cần phải linh hoạt, em quen thuộc với nơi này hơn.”

Hai người bàn bạc với nhau, đang định về phòng soạn bài thì đột nhiên nghe bên ngoài có người la lên.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn, em về rồi à?”

Có người đập cửa sân rầm rầm.

An Noãn nhất thời không nghe ra là giọng của ai, quay đầu nhìn ra ngoài.

“Ai thế nhỉ, muộn thế này rồi.” An Noãn nói: “Em ra xem.”

Nguyên chủ lớn lên ở đây, có bạn bè đến nhà cũng rất bình thường nên cô không nghĩ nhiều.

Nhưng bên ngoài tối om, Sở Tuấn nói: “Anh đi cùng em.”

 

Bình Luận (0)
Comment