Sở Tuấn cuối cùng vẫn không làm phiền An Noãn và Thiệu Tĩnh Hà nói chuyện.
Anh nghe trộm dưới cửa sổ một lúc lâu, càng nghe càng nghiêm túc.
An Noãn đã cho Thiệu Tĩnh Hà không ít ý tưởng, tuy nghe qua là biết người chưa từng thực sự kinh doanh nhưng không thể không thừa nhận, tầm nhìn toàn cục và dự đoán về tình hình tương lai của cô rất độc đáo và chính xác.
Có một số quan điểm và định hướng mà cả Sở Tuấn cũng chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại được An Noãn nói ra một cách rất tự nhiên, ngẫm kỹ thì thấy quả thực rất hợp lý.
Đêm đó, trong lòng Sở Tuấn lại có một nhận thức mới về An Noãn.
Anh thậm chí đã nghĩ đến việc muốn trò chuyện nghiêm túc với cô.
Muốn hỏi cô: “Lý do em chọn làm công việc điều tra hình sự có phải vì anh là cảnh sát hình sự không?”
Có phải vì muốn hai người họ gần nhau hơn, có tiếng nói chung? Hay là thật sự thích công việc này?
Trước đây Sở Tuấn chưa từng nghĩ đến chủ đề này nhưng giờ đây anh lại sợ rằng An Noãn vì chọn anh mà từ bỏ lĩnh vực cô thực sự giỏi.
Mỗi ngành nghề đều có thể khiến người ta tỏa sáng, 360 nghề, nghề nào cũng có thể thành danh. Nếu An Noãn thích kinh doanh, muốn kinh doanh, anh đương nhiên cũng sẽ ủng hộ. Và sẵn lòng ở Bắc Kinh giúp cô tạo mối quan hệ, tìm người quen, cung cấp vốn.
Để con đường của cô đi được thuận lợi hơn.
Ngày hôm sau, tuy rất mệt nhưng vẫn dậy đúng giờ.
Tối qua An Noãn và Thiệu Tĩnh Hà trò chuyện vui vẻ, gần 4 giờ mới ngủ.
Khi mở cửa Sở Tuấn đã dậy từ lâu và chuẩn bị xong bữa sáng.
Anh rất tự nhiên đặt bản thân vào vai trò “chủ nhà” trong căn nhà này.
Một khi anh là chủ nhà thì tất nhiên Thiệu Tĩnh Hà là khách, nên ăn uống phải tiếp đãi chu đáo, nếu không là thất lễ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Tuấn ngẩng đầu nhìn, thấy hai người bước ra từ trong phòng liền mỉm cười nói: “Hai người dậy rồi à? Rửa mặt xong qua ăn sáng đi.”
Bữa sáng trên bàn hôm nay là một số loại bánh mua trên phố.
Trước tiên An Noãn ngáp một cái, vươn vai rồi nhìn Sở Tuấn, ngạc nhiên: “Anh về lúc nào thế?”
Cô thấy bộ dạng của Sở Tuấn dường như cũng ngủ không ngon.
Tối qua, lúc đầu An Noãn vẫn luôn dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Nếu anh về sớm có thể hỏi anh chuyện đã diễn biến thế nào? Không lo lắng nhưng tò mò vẫn có.
Tống Vĩnh Phong dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hại cô, cô thật sự muốn biết Sở Tuấn có đập cho anh ta một trận nên thân không.
Nhưng đợi mãi cũng không nghe thấy Sở Tuấn về, sau đó lại uống thêm hai ly rượu nên ngủ luôn.
Cô rất yên tâm về Sở Tuấn, không phải yên tâm chút ít mà là cực kỳ tin tưởng, hơn nữa còn có Phùng Hướng Văn đi cùng. Hai người này mà ở một huyện nhỏ còn không xoay sở được thì đúng là không nên làm nghề nữa.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
“Trước mười hai giờ đã về.” Sở Tuấn nói: “Lúc anh về hai người còn chưa ngủ.”
An Noãn càng ngạc nhiên: “Về sớm thế, sao không gọi em mở cửa?”
Sở Tuấn nói: “Ban đầu không gọi là sợ em đã ngủ. Vào thấy hai người chưa ngủ nhưng nghĩ rằng hai người có lẽ đã lên giường nằm trò chuyện nên không làm phiền nữa.”
“Ồ…” An Noãn cầm một cây quẩy cắn một miếng, có vẻ suy tư.
Thiệu Tĩnh Hà ngồi bên bàn, nhận lấy bát cháo bát bảo mà Sở Tuấn đưa, vui vẻ nói: “Cảm ơn đội trưởng Sở.”
Rồi cô ấy lại dùng khuỷu tay chọc chọc An Noãn.
“Noãn Noãn, vị hôn phu của cậu chu đáo thật.”
Trên mặt Sở Tuấn hiện rõ câu “Đâu có, bình thường thôi.”
Cắn hai miếng quẩy, An Noãn không nhịn được nói: “Hôm qua hai người đối xử với Tống Vĩnh Phong thế nào?”
Cô muốn xem thử hai vị “sứ giả công lý” này có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
“Cũng không làm gì.” Sở Tuấn khiêm tốn nói: “Chỉ là mời anh ta ra nói chuyện.”
“Tiết lộ thân phận rồi?”
“Hai phần ba.”
Tiết lộ thì là tiết lộ, không tiết lộ thì là không tiết lộ, hai phần ba là ý gì?
Sở Tuấn giải thích: “Tụi anh thấy anh ta nhưng anh ta không thấy tụi anh. Nhưng anh ta nghe thấy giọng của anh chắc chắn biết anh là ai, cho nên được coi là hai phần ba.”
An Noãn giơ ngón tay cái cho Sở Tuấn, anh thật là một người nghiêm túc.
“Rồi sao?”
“Thực ra rất đơn giản.” Sở Tuấn nói: “Tống Vĩnh Phong là người kinh doanh, gan không lớn như em nghĩ, anh ta không dám đắc tội ai. Nếu sau này em ở huyện một mình anh còn lo sẽ bị trả thù. Nhưng ngày mai chúng ta sẽ đi, em ở đây lại không có họ hàng thân thích nào khác, Tống Vĩnh Phong dù có muốn trả thù cũng không có chỗ để trả thù.”
Đây là điểm mà Sở Tuấn mừng nhất.
Đánh thì cũng đã đánh, uy h**p thì cũng đã uy h**p.
Không có điểm yếu thì không có sau này.
Còn mấy mối quan hệ như bạn thân thì đều là mối quan hệ bên ngoài, không tính.
Không muốn hình tượng của mình bị tổn hại, Sở Tuấn chỉ nói đơn giản, còn lại giữ trong lòng.
Nói xong anh cầm một cái bánh trong tay.
“Anh đến đồn đây, Noãn Noãn, đồng chí Thiệu, hai người từ từ ăn.”
An Noãn đặt đũa xuống: “Hôm nay đi sớm thế à?”
“Xe để lại cho em, anh đi bộ.” Sở Tuấn nói: “Đồng chí Thiệu nếu có muốn đi đâu, em lái xe đưa cô ấy đi cũng tiện hơn. Nhưng cũng phải chú ý một chút, đừng đi đến những nơi hẻo lánh. Nếu muốn đi đâu nhớ gọi điện cho anh nói một tiếng.”
“Được, không vấn đề gì.” An Noãn vẫy tay: “Đi đi.”
“Có xe tiện thật.” Thiệu Tĩnh Hà cảm khái: “Không biết khi nào tớ mới mua được xe.”
An Noãn khuyến khích cô ấy: “Cố gắng làm ăn rồi sẽ có hy vọng.”
“Ừm.”
Thiệu Tĩnh Hà nắm chặt tay.
Ham mu/ốn tiền tài là chuyện bình thường. Chỉ cần không đi sai đường thì đó chính là động lực thúc đẩy con người tiến về phía trước.
Ăn sáng xong hai người liền nghiên cứu một chút.
Thiệu Tĩnh Hà vẫn luôn muốn đến huyện bên cạnh mua chút đồ, nhưng do không có xe, không thể đi về trong ngày, còn phải ngủ lại một đêm nên cứ chần chừ mãi.
Bây giờ có xe, quả thực có thể đi rồi.
“Bây giờ là tám giờ, lái xe qua đó ba tiếng, vừa hay đến ăn trưa. Chúng ta đi dạo hai tiếng, ba giờ về, về đến nhà trời còn chưa tối.”
Lịch trình tính toán rất rõ ràng.
Thiệu Tĩnh Hà cảm thấy mình chưa bao giờ ra ngoài một cách dễ dàng như vậy.
“Thật tốt, tớ có cả xe riêng đưa đón.” Cô ấy thoải mái dựa vào ghế phụ: “Tài xế Tiểu An, đi từ từ thôi, lái cẩn thận nhé.”
“Được thôi, sếp Thiệu, tớ lái xe luôn ổn định, cậu cứ ngồi yên.”
Thiệu Tĩnh Hà nhìn phong cảnh một lúc rồi quay đầu nhìn An Noãn.
“Ở Bắc Kinh chắc cậu lái xe nhiều lắm, nếu không không thể thành thạo như vậy.”
“Ừm, ở đó thường phải chạy đi chạy lại, nhiều khi đường xa, hai người thay nhau lái mới không mệt.”
Thiệu Tĩnh Hà quay đầu nhìn An Noãn.
“Cậu nói xem, khi nào thì tớ cũng có thể đến một thành phố lớn như vậy?”
“Trong hai trường hợp.” An Noãn giơ hai ngón tay: “Thứ nhất, cậu tự mình đứng vững. Thứ hai, việc kinh doanh của cậu thuận lợi, có khả năng độc lập.”
Thiệu Tĩnh Hà hơi nhíu mày, tâm trạng nặng trĩu.
“Không vội.” An Noãn nói: “Chúng ta còn trẻ, đất nước chúng ta đang phát triển, và sẽ phát triển ngày càng tốt hơn, cơ hội sẽ ngày càng nhiều.”
Ai nói từ huyện nhỏ bé của họ không thể có những ông trùm kinh doanh trong tương lai?