Ông cụ Trạch nói: “Sính lễ mà các con chuẩn bị, ta rất hài lòng. Có thể thấy các con đã rất dụng tâm, không hề qua loa. Nhưng mà…”
Nhưng mà từ chuyển ngoặt này vừa thốt ra, phía sau chắc chắn có chuyện quan trọng hơn cần nói.
Mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.
Ông cụ Trạch nói: “Sính lễ này của các con đưa ra rất hậu hĩnh. Theo lẽ thường, nhà gái cũng phải có của hồi môn. Trừ khi là nhà bán con gái, nếu không thì của hồi môn cũng không ít.”
Ông cụ Trạch vừa nói vậy mọi người đều đã hiểu.
Ông cụ Trạch tiếp tục: “Nhưng tình hình của Noãn Noãn, con bé chắc chắn không có của hồi môn gì. Điều kiện nhà con bé các con cũng biết, tuy chỉ có một mình nó là con nhưng cũng chỉ là gia đình bình thường, những thứ bố mẹ có thể để lại cho con bé cũng rất có hạn.”
Lời đã nói rất rõ ràng.
Ông cụ nhắc khéo trước, đừng để sau này nảy sinh tâm lý so đo vì nhà mình bỏ ra nhiều mà bên kia không đáp lại tương xứng rồi sinh ra khó chịu, chê bai này nọ.
Vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Tiêm phòng trước, dập tắt mọi mầm mống không tốt ngay từ trong trứng nước.
Ông cụ Trạch là người biết lo xa, tuy tuổi đã cao nhưng trong lòng rất minh mẫn.
Chuyện này, mâu thuẫn này nhất định phải được giải quyết xong xuôi trước khi cưới, đóng cửa bảo nhau, không để người ngoài biết.
Không chỉ không để người ngoài biết, cũng không thể để An Noãn biết, thậm chí tốt nhất là đừng để Sở Tuấn biết.
Vế trước khiến người ta chê cười, vế sau khiến trong lòng Sở Tuấn không thoải mái.
Nếu để An Noãn biết, cuộc hôn nhân này chưa chắc đã thành.
Nửa năm nay ông cụ Trạch cũng đã hoàn toàn hiểu rõ về An Noãn, những chuyện khác thì thôi, nhưng đặc biệt là chuyện lần trước thật sự khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.
Sau khi ông cụ biết rõ ngọn ngành câu chuyện, cảm thấy dù là mình thì lúc đó cũng chưa chắc đã làm được tốt như vậy.
Đúng là văn võ song toàn, có dũng có mưu.
Người như vậy sẽ không để mình chịu thiệt thòi.
Hơn nữa, nếu rời khỏi Sở Tuấn, trong thời gian ngắn con bé có thể sẽ phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, nhưng về lâu dài tiền đồ thì tiền đồ vô hạn.
Mọi người còn tưởng ông cụ định nói chuyện gì to tát, nghe ông nói vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Bố, chuyện bố nói chúng con đều biết.” Bố Sở nói rất thật lòng: “Nhà chúng ta cũng không phải là người tham lam của hồi môn, nếu quan tâm đến điều đó thì đã không đồng ý hôn sự của tụi nó.”
Tình hình nhà An Noãn mọi người đều hiểu.
“Các con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Ông cụ Trạch nói: “Nếu đã không quan tâm thì đừng thể hiện ra, hiểu không? Đừng làm người tốt mà lại không được tiếng tốt.”
Đừng có cao ngạo mà nói “chúng ta không chê con”, bởi bản thân câu đó đã là một sự chê bai.
Acnes
Cuộc họp nhỏ diễn ra khá hài hòa.
An Noãn và Sở Tuấn hoàn toàn không biết chuyện này.
Ngày hôm sau Sở Tuấn nhận được danh sách sính lễ sơ bộ.
Mẹ Sở nói: “Con cầm cái này xem thử, đây là do bố mẹ và ông nội cùng nhau bàn bạc. Nhưng bây giờ người ta coi trọng hôn nhân tự do, con cũng là người có hiểu biết nên cũng để con xem, có gì không hợp lý hoặc thiếu sót thì bổ sung vào.”
Sở Tuấn cầm lấy xem, vô cùng hài lòng.
“Vâng, con về nghiên cứu một chút.”
Anh và An Noãn hiện vẫn đang ở trong căn hộ ba phòng gần đơn vị, và quyết định sau khi kết hôn tạm thời cũng sẽ ở đó.
Sau khi kết hôn cũng không có ý định về nhà cũ.
Nhà tân hôn vẫn đang xem nhưng nhà tân hôn không thể nhanh như vậy được, anh cảm thấy mình không đợi được đến lúc nhà tân hôn trang trí xong. Có thể đăng ký kết hôn trước, đợi nhà tân hôn trang trí xong rồi mới tổ chức tiệc cưới.
Hơn nữa hai người muốn đi làm cũng thuận tiện, sau khi kết hôn chắc chắn cũng sẽ ở căn hộ ba phòng. Nhà tân hôn dự định mua một căn biệt thự có sân vườn, tựa núi nhìn sông, cuối tuần có thể đến nghỉ dưỡng.
Sở Tuấn liền cầm danh sách sính lễ này về đưa cho An Noãn.
“Đây là sính lễ nhà anh đưa.” Sở Tuấn nói rất thẳng thắn: “Em xem còn thiếu gì không?”
An Noãn tuy đã sống hai kiếp nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ gọi là danh sách sính lễ nên vô cùng tò mò, cầm lấy xem.
Vừa xem vừa trầm trồ.
“Nhiều tiền thế này? Còn có nhà? Còn có xe… Cái đồng hồ này cũng không rẻ đâu nhỉ…”
188.800 tệ của thời đại này có lẽ tương đương với mấy triệu của sau này. Xe cũng là loại xe khá đắt tiền, nhà thì khỏi phải nói, tiền cái đồng hồ này có lẽ cũng đủ mua một chiếc xe rồi.
Sở Tuấn hiếm khi thấy An Noãn lộ ra vẻ mặt “chưa từng thấy qua” như vậy, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Khả năng tiếp nhận mọi thứ của cô gái này rất kỳ lạ, mức độ chấp nhận rất thấp nhưng giới hạn rất cao, khả năng chịu đựng khác biệt rất mạnh.
Cho cô một đồng, được thôi, cô sẽ không tỏ ra ghét bỏ.
Nói với cô một vạn đồng, cô cũng sẽ không sợ đến ngây người.
Xem ra danh sách sính lễ này đã khiến cô vô cùng bất ngờ.
“Chắc chắn không rẻ, rẻ sao có thể mang ra được?” Sở Tuấn nói: “Mẹ nói thấy em vẫn luôn đeo đồng hồ, nghĩ rằng em cũng thích nên mới chọn cái này.”
Cũng không phải là An Noãn thích đồng hồ, dù sao kiếp trước cô cũng chỉ là một người bình thường, trình độ kinh tế có hạn, không thể nuôi nổi sở thích như vậy.
Nhưng trong thời đại không có điện thoại di động, có một chiếc đồng hồ đương nhiên là rất tiện lợi. Nếu không thì chỉ có thể đoán thời gian.
Bình thường thì không sao, nhưng đặc biệt khi có vụ án, làm nhiệm vụ, yêu cầu về độ chính xác thời gian rất cao. Dù Sở Tuấn không mua cho cô chiếc đồng hồ hai vạn này thì cô cũng sẽ mua một cái hai mươi tệ để đeo.
An Noãn xem từng cái một, thực sự cảm thán một phen.
“Nhiều tiền thế này.” An Noãn cảm thán xong, đưa ra một câu hỏi rất thực tế: “Những thứ này cho em thì là của em à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Là của một mình em?”
“Đúng vậy.”
“Không phải là tài sản chung của vợ chồng sao?”
Sở Tuấn bật cười: “Em còn biết cả tài sản chung của vợ chồng nữa à?”
Đây là lời gì vậy.
An Noãn nghe xong không vui.
“Em chỉ là không có bằng cấp chứ không phải không có học thức, bây giờ em cũng là cảnh sát hình sự chính thức rồi, luật pháp em cũng hiểu mà?”
“Được, được, em đều hiểu.” Sở Tuấn dỗ dành cô gái đang xù lông: “Ai dám nói em không có học thức, người đó chắc chắn không có não. Nếu là sau hôn nhân thì đó là tài sản chung của vợ chồng. Nhưng sính lễ là cho em trước hôn nhân nên đó là tài sản chung của em.”
An Noãn cũng không chắc chắn luật pháp của thời đại này quy định cụ thể như thế nào.
Nhưng phương hướng chung chắc là tương tự.
Sở Tuấn nói: “Nhà nào mà sính lễ lại cho sau hôn nhân chứ, đương nhiên đều là cho trước hôn nhân. Sính lễ và của hồi môn đều là tài sản riêng của em.”
Điểm này của nhà họ Sở, có chút giống phong thái của những gia đình quyền quý khác.
“Vậy nhà anh cho em nhiều tiền như vậy, lỡ chúng ta kết hôn rồi lại ly hôn, không phải là lỗ to sao?”
Mặt Sở Tuấn đen lại.
“Còn chưa kết hôn mà em đã nghĩ đến ly hôn rồi?”
“Cũng không phải.” An Noãn v**t v* xoa dịu Sở Tuấn: “Chỉ là nêu ra một thắc mắc như vậy thôi. Kết hôn là chuyện lớn, tài sản cũng là chuyện lớn, nói thẳng trước kết hôn vẫn tốt hơn là nghi ngờ sau kết hôn phải không?”