Sở Tuấn và Giang Tiếu Ngu bước đến bên cạnh Tiêu Danh Dương, một người bên trái, một người bên phải.
Họ đều không mặc đồng phục, Tiêu Danh Dương cũng không quen biết họ, chỉ biết họ đi theo bố mẹ mình, ăn mặc cũng rất lịch sự. Cậu ta thầm đoán trong lòng, có phải là người nhà họ Hướng không.
Trẻ như vậy, chắc chắn không phải là bố mẹ của Hướng Hạo Nhiên, có thể là anh em họ trong nhà.
Có thể thấy việc nhận mình làm con nuôi, người nhà họ Hướng quả nhiên rất nghiêm túc và coi trọng.
Tiêu Danh Dương không khỏi đắc ý.
Ai có thể ngờ được, vốn chỉ là một gia đình bình thường.
Cả đời có thể sẽ giống như bố mẹ, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cho dù thi đỗ đại học chuyên ngành mỹ thuật, trừ khi tài năng kinh người hoặc có cơ hội hiếm có, nếu không thì thành tựu cả đời cũng rất có hạn.
Bây giờ phú quý từ trên trời rơi xuống, một bước nhảy vọt mà không chỉ một hai bậc?
Khóe miệng của Tiêu Danh Dương sắp ngoác đến tận mang tai, nếu không phải vì ở nơi công cộng, còn muốn giữ hình tượng tốt trước mặt người nhà họ Hướng thì cậu ta đã không nhịn được mà ôm bố mẹ cười thành tiếng.
Tiêu Danh Dương vừa nhìn Sở Tuấn đã biết người này không đơn giản.
Trước đây cậu ta ăn mặc đều là đồ bình thường, từ khi có tiền của Hướng Hạo Nhiên cho cũng đã xa xỉ hơn mấy phần.
Đã đi dạo, tìm hiểu và tiếp xúc với những thương hiệu xa xỉ mà trước kia không dám nhìn.
Cậu ta liếc mắt một cái, bộ đồ này của Sở Tuấn quả thực không rẻ chút nào.
Còn hơn cả quần áo và đồng hồ của Hướng Hạo Nhiên.
Chắc chắn là một nhân vật lớn.
Tiêu Danh Dương nhiệt tình đưa tay ra về phía Sở Tuấn.
“Chào anh.” Tiêu Danh Dương nói: “Tôi là Tiêu Danh Dương, còn để các anh đến đón tôi, thật là phiền quá.”
Sở Tuấn tất nhiên cũng nắm lấy tay cậu ta.
Hơn nữa còn hơi dùng sức.
Tiêu Danh Dương bị sự nhiệt tình của Sở Tuấn làm cho có chút kích động, cũng siết tay đáp lại, lắc lắc.
Nhưng sau khi bắt tay xong lại có chút nghi hoặc.
Bởi vì Sở Tuấn không buông tay cậu ta ra.
Tiêu Danh Dương có chút không hiểu.
Đến mức đó sao?
Cho dù người nhà họ Hướng có coi trọng cậu ta đến đâu cũng không đến mức nhiệt tình như vậy chứ. Hơn nữa đây là ai, mình cũng không quen biết anh ta, nhiệt tình đến mức hơi quá.
Nước tẩy trang
Giây tiếp theo, chuyện hơi quá hơn đã xảy ra.
Sở Tuấn đưa tay trái ra sau lưng, như làm ảo thuật lôi ra một chiếc còng tay.
Không nói một lời, “cạch” một tiếng, còng ngay vào cổ tay đang bắt tay với mình của Tiêu Danh Dương.
Giang Tiếu Ngu lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay còn lại của cậu ta kéo lên.
Cổ tay kia cũng bị còng lại.
Lúc này Sở Tuấn mới buông tay.
Tiêu Danh Dương sững sờ, vợ chồng Tiêu Hưng Bang cũng sững sờ, nhất thời đều không phản ứng kịp.
“Cái… cái này là sao?” Tiêu Hưng Bang ngơ ngác nói: “Đội trưởng Sở, anh làm gì vậy?”
Tiêu Hưng Bang lúc này mới phản ứng lại, giãy giụa một chút.
Nhưng còng tay của cảnh sát làm sao có thể giãy ra được.
Giang Tiếu Ngu tiến lên một bước, giữ lấy cánh tay của Tiêu Danh Dương, trầm giọng nói: “Đừng động.”
“Không phải, tôi không hiểu.” Tiêu Hưng Bang vội vàng nói: “Đội trưởng Sở, có phải có hiểu lầm gì không, tại sao anh lại còng Danh Dương lại.”
Lúc này bố của Hướng Hạo Nhiên và mọi người vẫn đứng phía sau, họ không tiến lên một bước nào.
Hôm nay họ ở đây chỉ để đánh lừa vợ chồng Tiêu Hưng Bang mà thôi.
Sở Tuấn nghiêm nghị nói: “Tiêu Danh Dương, hiện tại nghi ngờ cậu có liên quan đến cái chết của Tiêu Vũ Hoa ba năm trước, chúng tôi tiến hành bắt giữ cậu theo pháp luật.”
Tiêu Danh Dương đột nhiên loạng choạng một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cậu ta giống như chết lặng.
Một lúc sau môi mấp máy, tuyệt vọng nhìn về phía bố mẹ mình.
“Hai người gọi con về… không phải là để thừa kế nhà họ Hướng sao? Tại sao lại thế này?”
Cậu ta không tin bố mẹ sẽ hại mình.
Vẻ mặt của vợ chồng Tiêu Hưng Bang cũng chẳng khá hơn cậu ta là bao.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiêu Hưng Bang túm lấy cánh tay Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi, Danh Dương là con trai tôi, Vũ Hoa là con gái tôi. Sao nó có thể giết em gái mình được. Chúng tôi đều tận mắt chứng kiến Vũ Hoa bị xe đâm chết, là do Hướng Hạo Nhiên lái xe đâm chết mà.”
Sở Tuấn lạnh lùng nhìn Tiêu Danh Dương.
“Tiêu Danh Dương, cậu nghĩ vụ án ba năm trước nếu không có bằng chứng chúng tôi sẽ tùy tiện bắt người sao? Không có bằng chứng, chúng tôi sẽ nghi ngờ đến cậu sao?”
Môi Tiêu Danh Dương mấp máy nhưng không nói nên lời.
Sở Tuấn nói: “Quả thực Hướng Hạo Nhiên đã lái xe đâm vào Tiêu Vũ Hoa, nhưng trước đó trên người cô bé đã có vết thương chí mạng. Hung khí chính là chiếc đục tròn dùng để điêu khắc trong hộp dụng cụ của cậu. Chiếc đục này cùng với hộp dụng cụ đã được cậu tặng cho người bạn cùng lớp là Niếp Kiến Nguyên.”
Mỗi một câu Sở Tuấn nói, sắc mặt Tiêu Danh Dương lại trắng thêm một phần.
Sở Tuấn có một câu nói rất đúng, đâm thẳng vào tim cậu ta.
Vụ án mạng ba năm trước, người chết còn là em gái ruột của mình, nếu không có thông tin chính xác, cảnh sát sao có thể nghi ngờ đến cậu ta?
Sở Tuấn nói: “Chúng tôi đã mở quan tài của em gái cậu, pháp y đã kiểm tra hài cốt của cô bé. Phát hiện vết thương chí mạng trên hộp sọ. Mà trên hung khí, cho dù ba năm đã trôi qua vẫn xét nghiệm ra vết máu.”
Tiêu Hưng Bang đột nhiên ôm ngực.
Lúc này ông ta mới bừng tỉnh ngộ.
“Thì ra các người muốn mở quan tài là để khám nghiệm tử thi, các người… các người cùng nhà họ Hướng hợp sức lừa chúng tôi!”
Sở Tuấn lạnh lùng nhìn họ một cái.
Lừa, đúng là đã lừa.
Nhưng lừa vì chính nghĩa thì không thể gọi là lừa, cùng lắm chỉ là một kế sách mà thôi.
Sở Tuấn nói: “Tiêu Hưng Bang, chuyện này tôi không tin các người không biết. Tiêu Vũ Hoa đột nhiên chạy ra đường là để bỏ trốn phải không? Tối hôm đó Tiêu Vũ Hoa và Tiêu Danh Dương đã xảy ra tranh cãi, Tiêu Danh Dương đã ra tay, Tiêu Vũ Hoa cảm thấy mình sẽ bị đánh chết nên đã chạy ra ngoài. Rồi trong lúc hoảng loạn bị Hướng Hạo Nhiên đâm phải.”
Tiêu Hưng Bang cứng cổ nói: “Nói bậy, tôi biết chuyện gì, hoàn toàn không có chuyện đó. Tối hôm đó hai anh em nó có cãi nhau, anh em cãi nhau ầm ĩ, chuyện đó không phải rất bình thường sao? Sao lại bị đánh chết, dù anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì cũng không thể vu khống.”
Sở Tuấn cười lạnh một tiếng: “Nếu không biết chuyện, tại sao khi Tiêu Vũ Hoa bị xe đâm, khi vẫn còn hơi thở lại không đưa con bé đến bệnh viện?”
“Tuy lúc đó Hướng Hạo Nhiên đã uống rượu nhưng viện phí anh ta vẫn trả nổi. Hơn nữa nếu không đến bệnh viện cũng có thể báo cảnh sát, con gái bị đâm chết lại im lặng không kêu một tiếng, vừa không muốn đến bệnh viện cũng không muốn báo cảnh sát.”
“Nói nhẹ thì, các người không coi mạng sống của con gái ra gì, chỉ muốn nhân cơ hội tống tiền Hướng Hạo Nhiên một khoản. Nói nặng thì là các người không dám.”
“Các người biết trên người Tiêu Vũ Hoa có những vết thương chí mạng khác, trong lòng cũng có nghi ngờ về cái chết của cô bé. Sợ lỡ như có người kiểm tra thi thể của cô bé thì Tiêu Danh Dương sẽ trở thành kẻ giết người.”