Trà Trà ánh mắt tràn ngập ý cười không thể ngăn được.
" Thất Thất, tên của ta đã vang danh khắp nơi rồi!"
[ Vâng! Trà Trà rất lợi hại!] Thất Thất cũng rất vui vẻ.
Ngay sau đó, cô háo hức nhìn Ninh Phong.
"Tiểu Phong Tử, anh nói xem, bây giờ tôi có nên đi dạo quanh con phố đó không? Để cho bọn họ nhận biết tôi?"
Ninh Phong, "???"
Điểm mà Trà ca của anh ấy chú ý thật sự không phải bình thường.
Chẳng lẽ không phải nên để ý đến truyền thuyết bênh ngoài của cô sao?
Đàn ông mạnh mẽ?
Tiểu khả ái?
Không chờ Ninh Phong trả lời Chu Kình Hoán đã lên tiếng phản bác: " Hiện tại không được."
Vốn dĩ hiện tại may mắn người bên ngoài không biết cô gái nhỏ nhà anh, nếu để chạy ra ngoài vài vòng?
Sau này không phải sẽ có một đám hoa đào sao?
Không được không được.
Anh ta cần thiết phải ngăn chặn khả năng này!
Ninh Phong giật mình trước sự từ chối dứt khoát của Chu ca, "!!!"
Hắn ta kinh ngạc nhìn Chu ca, tiểu khả ái nhà anh đã được truyền thành một người đàn ông mạnh mẽ, anh không có tức giận? Cho dù là không tức giận, anh cũng không giúp thanh minh sao?
Chu ca, anh đã thay đổi!
Anh không thích tiểu khả ái nhà anh nữa sao?
Chỉ trong vài giây, rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu Ninh Phong.
Cuối cùng, tất cả đều bị hắn từ chối.
Hắn không biết rằng Chu ca của mình thực sự không biết xấu hổ cho đến khi hắn nhìn thấy Chu ca của mình đang dỗ dành Trà ca tiểu khả ái như một con sói đuôi to!
Hãy nghe những gì Chu ca nói, hắn mới biết được Chu ca thật sự không biết xấu hổ?
" Trà Trà, em phải nhớ tôi là Chu ca ca của em, có chuyện gì nhất định phải hỏi tôi mới có thể làm được."
"Như bây giờ, anh đã nói không được phép ra ngoài vài vòng.
" Chúng ta phải định kế hoạch lâu dài, thanh danh khó khởi, lúc này không phải khen khoang ra ngoài, mà lại phải giấu đi."
" Em nên hảo hào học tập, đọc sách, ăn cơm, chơi game.......giống như em đã nói, cuộc sống cần phải có cảm giác bí ẩn và mong chờ."
" Tên Trà ca đã được truyền đi trong tai bọn họ, nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện, điều này tương đương với việc thêm rất nhiều bí ẩn trong lòng của bọn họ! Bằng cách này, về sau nếu em xuất hiện, phản ứng của bọn họ sẽ còn lớn hơn bây giờ!"
Chu Kình Hoán nói với vẻ nghiêm túc khiến Ninh Phong gần như tin vào điều đó.
hắn ta khẽ liếc nhìn Trà ca.
Nga, chắc chắn, Trà ca đơn thuần đáng yêu của hắn đã tin điều đó.
Trà Trà nghiêng đầu nhìn Chu Kình Hoán, trong mắt tràn đầy nghiêm túc và kính nể, "Vì em mà phải cân nhắc nhiều như vậy! Cảm ơn Chu ca ca!"
Giáo bá cũng không dễ làm a!
Còn một chặng đường dài để đi theo con đường này!
Một cảm giác bí ẩn và mong đợi!
Được rồi, cô đã nhớ kỹ rồi!
Chu giáo bá hài lòng gật đầu, " Trà Trà thật giỏi." Tiểu bảo bối thật là dễ dỗ.
Để thưởng cho tiểu khả ái nhà mình, anh cân nhắc một chút, " Trà Trà, em muốn ăn cái gì? Buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn."
Nghe vậy.
Trà Trà đặt điện thoại xuống, liếc nhìn lung tung, sau đó nghiêm túc trả lời: " Không nói cho anh biết."
Chu Kình Hoán, "???"
" Hả? Còn chưa có nghĩ xong sao? Không vội, từ từ nghĩ, Nghĩ kỹ rồi chúng ta cùng nhau đi. "Giọng anh tràn đầy bất đắc dĩ.
Đột nhiên.
Trà Trà lại đâm thêm một dao, giọng nói mềm mại đặc biệt nghiêm túc.
" Em sẽ không nói cho anh biết, em cũng sẽ không đi cũng anh!"
Chu Kình Hoán sững sờ, "........" Vừa rồi anh ấy nói gì sai sao? Tại sao lại không muốn đi cùng với anh ấy?
Nhìn thấy phản ứng của anh, Trà Trà chợt mỉm cười.
" Chu ca ca, anh không ngờ tới đi! Có phải hay không cảm thấy tràn ngập cảm giác thần bí và mong chờ?"
"................"
Mẹ nó cảm giác thần bí và mong chờ!
Chỉ có kinh hách hoảng hốt cùng cảm giác mong chờ thất bại!
Anh ta đào một cái hố cho cô, kết quả cô lại đào một cái hố cho anh?