Cha Chu trầm tư trong chốc lát, gần như không nhớ ra hôm nay bọn họ có chuyện cần thảo luận với Chu Kình Hoán.
Bây giờ lại bị gián đoạn bởi cô gái nhỏ.
Chỉ có thể tiếp tục đề cập đến nó một lần nữa.
Nếu không, nếu vấn đề này không thể được giải quyết, chúng tôi vẫn phải đi một chuyến.
Nhưng trong tình huống hiện tại, ông thực sự không biết phải nói gì.
Mẹ Chu người từ đầu đến cuối không lên tiếng, thở dài vươn tay vỗ vỗ ngực an ủi mẹ Giang đang vô cùng tức giận.
Bà ấy nhìn Trà Trà với một vẻ mặt dịu dàng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử.
"Cô gái nhỏ, chúng ta không ở đây để cãi nhau với con, chúng ta có chuyện muốn bàn bạc với người phía sau của con, con có thể để chúng ta tiếp tục trò chuyện được không?"
Trà Trà lùi lại một bước, nhìn Chu Kình Hoán, "Chu ca ca có muốn tiếp tục nói chuyện hay không?"
"Không có gì để nói, những gì muốn nói không phải tôi đã nói hết rồi sao? Huống chi, các người nói còn chưa đủ nhiều sao? Thực sự nghĩ là tôi không đối với các người động thủ?"
Chu Kình Hoán ánh mắt đầy đe dọa, vẻ mặt hứng ác, giống như những con dao lần lượt đâm về phía bọn họ.
Lúc này Trà Trà đứng bên cạnh không nói gì, cô đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Chu ca ca.
Thái độ của Chu ca ca có vẻ không phải là một mối quan hệ tốt.
Hơn nữa, phụ nữ trông khá trẻ, hả?
Chẳng lẽ là mẹ kế???
Cô đang suy nghĩ, cha Chu đột nhiên nói: "Chu Kình Hoán! Con có thể đừng tuỳ hứng như vậy hay không? Dì Chu muốn hảo hào nói chuyện tốt với con, con cứ có thái độ này? Cho dù không quan tâm đến mặt mũi của ta, con tốt xấu gì cũng nên nể mặt mẹ con............"
" Câm miệng! "Chu Kình Hoán quát lên.
Sắc mặt hắn nhanh chóng tối sầm lại, "Đừng nhắc tới của mẹ tôi, ông không xứng."
Trà Trà tinh tường nắm bắt được điểm mấu chốt, cô nhìn Chu ca ca có đôi môi mỏng nhếch lên, ngoài sự tức giận, trêи mặt anh còn có một tia hận ý, điều mà cô chưa từng thấy qua.
Cô rũ mắt xuống, chủ động nắm lấy bàn tay to của Chu Kình Hoán, "Chu ca ca đừng tức giận."
Giọng nói mềm mại rơi vào tai anh, ngay lập tức đã lấy lại lý trí áp chế cơn tức giận xuống.
Cô gái nhỏ của anh vẫn ở bên cạnh anh, ừm, không thể làm cô ấy sợ hãi.
Trà Trà nghiêm túc nhìn người được gọi là dì Chu, sau đó nhìn về phía cha Chu, và mẹ con nhà họ Giang đang tức đến đấm ngực giậm chân.
Trà Trà sắc mặt nghiêm túc, "Thực ra tôi cũng không hiểu lắm, ông là cha của anh ấy, biết rõ anh ấy đối với các người có thành kiến
hoặc nói thẳng ra là chán ghét các người, vì cái gì còn đến tìm chuyện? Thậm chí tôi có thể thấy rằng anh ấy cùng các người quan hệ rất tệ, gần như tệ đến cực điểm.
Trong trường hợp này, các người dựa vào cái gì mà nghĩ anh ấy sẽ đồng ý với yêu cầu của các người? Các người có phải hay không quá tự tin vào bản thân? Hay cảm thấy rằng mình có thể khống chế được anh ấy?
Hay là cố tình chạy tới đây để tạo áp lực cho anh ấy? Thật là không hiểu nổi các người nha.
Biết rằng sẽ làm tâm trạng của anh ấy không tốt, cũng đã biết trước được đáp án, còn một hai phải chạy đến."
Ai nha, cô ấy thực sự tìm thấy thực buồn cười.
Bất quá, cô ấy rất lười nói.
Hiện tại cô đã biết chuyện này, chỉ cần sau này có cô ở đây, cô sẽ không để Chu ca ca của mình bị người khác ức hϊế͙p͙.
Nga, nhưng là cô vẫn có thể bắt nạt bọn họ.........Từng người từng người............
Cô xoay người định mang Chu Kình Hoán rời đi, ánh mắt cô ấy đột nhiên thay đổi, cô ấy dừng lại, quay đầu lại nhìn mẹ Giang.
"Ồ, tôi quên nói, tôi nghĩ rằng bà dùng viên ngọc quý để miêu tả con gái của bà, thực sự là bà đang hạ thấp minh châu a, minh châu thật sự rất ủy khuất.
Con gái bà đã làm rất nhiều điều xấu ở trường, nếu cô ấy không chuyển đi, tôi đây có thể lên diễn đàn trường nói thêm vài lần, tôi tin chắc sẽ có rất nhiều người quan tâm.
Giống như đánh một nữ sinh, buộc nữ sinh kia phải nghỉ học, đủ các loại hãm hại tạt nước bẩn những nữ sinh lớn lên xinh đẹp, còn đem người ta bức đến phát điên.
Quả thật là phát rồ!!!"