Ngày hôm sau.
Khi Trà Trà nhìn thấy Ninh Phong.
Ninh Phong nước mắt lưng tròng nhìn cô.
"Trà ca.........."
Giọng nói muốn bao nhiêu ủy khuất, thì có bấy nhiêu ủy khuất.
Trêи mặt vẫn còn một chút vết thương.
Cô sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt tay bước tới, "Ai đánh anh? Tôi sẽ báo thù cho anh!"
Thật quá đáng!
Cư nhiên dám đối với tiểu phong tử động thủ!
Ninh Phong chưa kịp lên tiếng, Chu Kình Hoán đã giành nói trước, giọng nói lạnh lùng, "Hắn ta tự ngã!"
Trà Trà vẻ mặt ghét bỏ, "........."
Tự làm chính mình ngã, anh ta thật ngốc.
Ninh Phong, "............" Ta mẹ nó......
Hắn lẳng lặng đứng ở phía sau Trà ca, "Trà ca, cô phải tin tôi, nếu không phải Chu ca đuổi theo tôi, còn muốn đối với tiểu đáng thương tôi động thủ, tôi cũng sẽ không ngã, đập vào ghế........."
"Hả? Vậy tại sao Chu ca lại đối với tiểu đáng thương là anh xuống tay?" Trà Trà khó hiểu dò hỏi.
Trong lòng cô, Chu ca ca của cô không phải loại người xấu tùy tiện bắt nạt người khác.
Hơn nữa người này vẫn là tiểu phong tử.
Ninh Phong nghiến răng nghiến lợi, chợt nhận ra Chu ca của mình quá đen tối, chẳng lẽ hắn nói với Trà Trà: Hắn ta vì cười nhạo Chu ca viết thư tình???
Chu ca tức giận muốn đánh hắn, kết quả, còn chưa có bắt đầu, hắn ta đã tự làm mình ngã,
Loại tình huống này, hắn thật sự không nói nên lời.
Vì vậy, vấn đề này cũng qua đi.
Hắn quyết định làm một người trong suốt.
Thấy tiểu phong tử im lặng,Trà Trà cũng không hỏi nữa, có lẽ đã xảy ra chuyện gì..........Không tốt lắm, điều gì đó khó nói......
Thôi, phải để cho tiểu phong tử có chút riêng tư.
Chu Kình Hoán ho nhẹ đi tới trước mặt Trà Trà, sắc mặt đỏ lên một cách kỳ lạ.
Trà Trà kinh ngạc nhìn Chu ca ca, "A? Chu ca ca, anh làm sao vậy?" Anh cũng bị bắt nạt à?
Có chút ngốc.
Ninh Phong kịp thời gác chân sang một bên, lúc này không cần hắn đại bóng đèn.
Chu Kình Hoán có chút lo lắng lấy ra một phong thư màu đỏ cầm trêи tay.
Nó được trang trí bằng hoa hồng.
Chỉ là hoa hồng này có chút khó diễn tả bằng lời.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trêи mặt Trà Trà nở một nụ cười đặc biệt tươi, "Đây là cho em sao?"
Chu Kình Hoán, "Đúng vậy." Anh ấy viết bức thư cả đêm.
Về phần hoa hồng trêи phong thư, cũng là sau khi hắn trải qua vô số lần thất bại,
Tuy rằng khó có thể nói một lời.
Anh xấu hổ cúi đầu.
"Chu ca ca, em thích lắm." Trà Trà nhìn thấy bộ dạng của anh liền đưa tay ra an ủi.
Cô suy nghĩ rồi nói thêm một câu.
"Chỉ cần là do Chu ca ca tặng, em đều thích."
Chu ca ca thích cô, và anh thích tất cả những gì cô làm.
Và cô vừa vặn cũng thích Chu ca ca, cho nên, Chu ca ca tặng đồ cho cô, đương nhiên cô đều thích.
Hửm? Còn về tiểu phong tử?
Thích không giống nhau!
Tiểu phong tử không thể so với Chu ca ca của cô được!
Thấy Thất, [........]
"Vậy Trà Trà có thích anh không?" Anh ấy hỏi.
"Em thích! Em thích Chu ca ca nhất."
Cô trả lời không chút do dự, rất dứt khoát.
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào vang vọng trong tâm trí Chu Kình Hoán như một lời hứa hẹn.
Em thích anh nhất.
Em chỉ thích anh.
Ánh nắng ban mai chiếu vào hai người họ.
Đường nét sắc sảo của chàng trai như được nhuộm bởi nụ cười.
Cô gái nhỏ nhìn anh cười, ánh mắt sáng như sao.
Anh ấy sẽ đồng hành cùng cô ấy, luôn đồng hành cùng cô ấy, dù cô ấy đi đâu, anh ấy cũng sẽ đồng hành cùng cô ấy.