Sau khi đưa Đế Hàn Sơ đi, chỉ còn lại Trà Trà và Đế Hàn Thành mấy người ở tiền sảnh.
Trà Trà liếc nhìn khối ngọc bội đang nắm chặt trong tay.
Cô cúi đầu, đi vòng quanh tiền sảnh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Nữ nhi? Con đang tìm cái gì?"
Tiết phụ có chút cảm khái, trước đây từng nghĩ nữ nhi của mình sẽ bị bắt nạt, bây giờ có vẻ như nữ nhi đã trưởng thành, biết tự bảo vệ mình, ông rất hài lòng.
Ngay cả một con cáo già như Đế Hàn Sơ cũng không phải là đối thủ của nữ nhi ông, nên ông có thể yên tâm về sau này.
"Con đang tìm một cái búa."
"Hả? Một cái búa? Con tìm một cái búa để làm gì?" Tiết phụ hơi ngạc nhiên.
Nghe vậy, Trà Trà quay lại nhìn ông rồi giải thích: "Tìm một cái búa để đập viên ngọc vỡ thành bột."
Cho dù có muốn dán thì cũng không dán được.
Bộ dáng nghiêm túc, giọng nói ngọt ngào và mềm mại, và lời nói của cô khiến người nghe thập phần khϊế͙p͙ sợ.
Tiểu vương gia rùng mình một cái, "........." Đủ tàn nhẫn.
Thậm chí ngọc nát rồi cũng không buông tha.
Hắn đột nhiên vui mừng vì trước đây hắn đã không đắc tội với người này quá tàn nhẫn.
Đồng thời, hắn khẽ liếc nhìn hoàng huynh, tiểu cô nương này không biết hoàng huynh của hắn có có thu phục được hay không.
"Tại sao lại phải đập thành bột?"
Đế Hàn Thành bước tới, khóe môi nở nụ cười.
Trà Trà hơi ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, cô vừa rồi nói còn không minh bạch sao?
"Chỉ có đập nó thành bột mới có thể không dán lại được.........."
Ai biết được nếu viên ngọc bích bị vỡ thành nhiều mảnh sau này sẽ bị người ta nhìn thấy, làm ầm ĩ hay gì đó?
Vì vậy, việc hủy thi diệt tích là đều vô cùng quan trọng.
Không để lại gì cho người khác.
Trước đây cô đã xem một vài bộ phim truyền hình dưới sự giới thiệu của Thất Thất, mỗi lần nhìn thấy bởi vì không cẩn thận một chút, lưu lại nhược điểm, sẽ dẫn đến vô số chém giết ở đoạn cuối.
Cho nên!
Ngọc đáng thương à, ngươi còn phải biến thành bột phấn nha!
"Không cần búa, ta sẽ giúp nàng."
Đế Hàn Thành bình tĩnh vươn tay, cầm những mãnh vỡ ngọc bích từ trong lòng bàn tay Trà Trà, đặt ở trong lòng bàn tay mình, trong nháy mắt, hắn trực tiếp dùng nội lực biến nó thành bột phấn, gió thổi bay...........
Trà Trà ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của hắn mấy giây, chậm rãi nói, "ngươi rất lợi hại!"
Tuỳ tiện dùng tay thản nhiên ngọc liền hóa thành bột phấn?
Kỹ năng này thật là lợi hại!
"Thất Thất! Thất Thất.........Ta có thể có kỹ năng này sao?"
Đôi mắt tiểu cô nương tỏa sáng, đầy mong đợi chờ câu trả lời của Thất Thất.
[Tôi không biết điều này, điều này phụ thuộc vào vận may của cô.........Lại nói tiếp, vi diện trước đại lễ bao cô còn chưa mở ra đâu!]
"Xem vận may a........Được rồi......"
Vận may của cô có vẻ không được tốt lắm, cho nên cô rất không vui.
Còn Đế Hàn Thành, người được Trà Trà khen ngợi, đột nhiên cảm thấy vừa rồi đáng lẽ phải biểu hiện lợi hại hơn một chút.........
Như vậy, nói không chừng hắn đã có thể cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của nàng.
"Thực ra không phải lợi hại lắm, có thể lợi hại hơn một chút."
Ai đó nói mà không hề khiêm tốn.
"A? Vậy à? Vậy thì ngươi thật là lợi hại, sao lần trước bóp nát chiếc cốc lại làm tay bị thương?"
Trà Trà tò mò nhìn hắn, viên ngọc vỡ ra có thể biến thành bột, làm thế nào mà chiếc cốc lại làm tay hắn bị thương?
Đế Hàn Thành, "........."
Đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào.
Tiết phụ bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhi ngốc nghếch luôn có thể khiến người khác không nói nên lời nhờ tính cách ngay thẳng của mình.
Nếu lại tiếp tục nói, vạn nhất lại đem nhân gia nôn ra máu, thì không tốt lắm.
Ông bước tới, "Nữ nhi à? Đi xem tỷ tỷ của con thế nào đi."
Có lẽ, để Trà Trà nói chuyện với Ngôn Nguyệt, sẽ có lợi bất ngờ ngoài ý muốn.
"À đúng rồi, hãy nhớ nói chuyện khéo léo một chút, đó là tỷ tỷ của con, con không thể xem như kẻ thù."
Tiết phụ lo lắng nói thêm.