Không biết qua bao lâu.
Giọng nói mềm mại của Trà Trà vang lên.
"Tô Hoán? Tôi muốn đi tìm kẹo......"
"Uh." Tô Hoán gật đầu, lại không có không có động tĩnh.
Lại một lát sau.
Trà Trà thật sự nhịn không được nữa, cô thở dài, có chút buồn bực nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh không buông tôi ra, tôi làm sao đi tìm kẹo được a?"
Hắn vẫn luôn ôm cô như vậy, cô đi không được a!
Nghe vậy, Tô Hoán vẻ mặt nghiêm túc đem người buông ra, hơn nữa lui ra phía sau một bước.
Trà Trà liếc nhìn hắn một cái, không hé răng, xoay người đi vào phòng tìm kẹo, "......"
Nga, tổng cảm thấy Tô Hoán có chút kỳ quái.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì......
Tô Hoán đứng tại chỗ vài giây, rồi sau đó vội vàng chạy nhanh vào toilet, hung hăng tạc nước lạnh lên mặt, nhiệt độ lạnh lẽo, miễn cưỡng đem suy nghĩ của hắn kéo trở lại vài phần.
Hắn sắc mặt vi diệu nhìn nhìn vào gương, lúc này phát hiện vành tai phiếm hồng, gương mặt kia, rốt cuộc không trang lạnh nhạt được nữa.
Bởi vì lúc này, gương mặt của hắn đã nhiễm một tầng màu đỏ.
Ước chừng là xấu hổ......
Trà Trà cầm kẹo từ trong phòng đi ra, ngay sau đó liền phát hiện người vốn dĩ nên đứng ở chỗ đó hiện tại đã không thấy đâu, cô kinh ngạc gọi một tiếng, "Tô Hoán?"
"Tôi ở đây."
Giọng nói trầm thấp phát ra từ trong toilet.
Trà Trà gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, người còn ở đây, vậy là tốt rồi.
Cô rũ mắt nhìn nhìn kẹo ở trong tay, con ngươi xinh đẹp lập loè một chút, chợt nhỏ giọng nói thầm, "Nếu anh ấy ở trong toilet, vậy chứng minh rằng hắn cùng với kẹo của mình không có duyên phận, cho nên, vẫn là mình giúp anh ấy ăn vậy!"
Thất Thất, 【......Đúng đúng đúng, hắn cùng kẹo không có duyên phận! 】
Nó cũng chưa bò ra ngoài để ăn kẹo được, dựa vào cái gì Tô Hoán mỗi lần đều có thể ăn được kẹo của Trà Trà?
Nó không phục!
Trà Trà tùy tiện đem kẹo nhét lại trong túi.
Lại đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy di động, nhìn một chút lịch sử trò chuyện.
Nếu mẹ Quý đã chủ động gọi điện thoại đến đây, đoán chừng, đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô cân nhắc một chút, tính toán trở về nhìn một chút.
Thuận tiện nhắc nhở mẹ Quý một chút, đem công ty quản lý cẩn thận một chút, đừng tùy tiện bị người khác đoạt đi.
Bất quá, cô cảm thấy không nhắc lên nổi hảo cảm với mẹ Quý mẫu.
Người Quý gia, tựa hồ......Đều rất kỳ quái.
Cô lắc đầu, có chút phiền lòng.
Đột nhiên, cô nhanh chóng nhét viên kẹo vào trong miệng tắc, vị ngọt tan ra đem về sự phiền lòng này dần dần tan ra, cảm xúc của cô mới xem như là khôi phục lại.
Lúc này.
Tô Hoán cũng từ trong toilet đi ra.
Vành tai của hắn, vẫn như cũ phiếm hồng, bất quá, không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường.
Nghe được tiếng bước chân, Trà Trà quay đầu lại nói.
"Tô Hoán, một lát nữa tôi còn có việc, anh......"
Lời nói còn lại, đột nhiên im bặt.
Cô kinh ngạc nhìn mặt của Tô Hoán đầy giọt nước, "Anh làm sao vậy?"
Tô Hoán giọng nói trầm thấp, "Không, không có việc gì, chính là mới vừa rửa mặt một chút......"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt lại không quá bình thường.
Trà Trà ánh mắt lóe lóe, không có hỏi nhiều, cô xoay người lấy khăn giấy, rồi sau đó đi đến trước mặt Tô Hoán, nâng tay nhỏ lên, nhẹ nhàng giúp hắn đem nước trêи mặt lau đi.
Tô Hoán bị động tác này của cô cả người cứng đờ, đôi tay để bên người hung hăng nắm chặt.
Khoảng cách của hai người rất gần rất gần.
Chỉ cần hắn hơi cúi đầu một chút, là có thể chạm tới cái trán của cô.
Đôi mắt đen nhánh, tình ý cuồn cuộn.
Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại, đem tất cả cảm xúc áp chế xuống, hướng về phía Trà Trà cười cười.
"Trà Trà đối với tôi thật tốt."
Trà Trà giúp hắn lau nước xong, mới vừa thu tay lại, liền nghe được hắn khích lệ.
"......" Cô cúi đầu, một tay khác có chút chột dạ sờ sờ kẹo trong túi.
Kỳ thật cô không tốt a!
Cô vốn dĩ muốn cho hắn kẹo, kết quả cô còn tìm lý do khấu trừ, không định cho......