Quý gia.
Quý Nhan ngồi ở trêи sô pha, nhìn mẹ Quý đang tức giận.
Trêи mặt cô ra vẻ ưu sầu, đáy lòng lại nở hoa.
Trong lúc lơ đãng nhìn ba ba của mình Quý Tranh Hải một cái.
Cha con bọn họ sau khi giao lưu ánh mắt.
Quý Tranh Hải ngay lập tức vẻ mặt khó xử mở miệng.
"Chị dâu, nếu không chị đem Trà Trà gọi về nhà đi, chúng ta cùng nó hảo hào thương lượng, tin chắc nó sẽ không hồ đồ đến mức giấu chúng ta tìm nam nhân không đứng đắn, tôi tin tưởng, chuyện này nhất định là hiểu lầm."
"Đúng vậy đúng vậy, Trà Trà tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô đừng vội tức giận."
Quý Nhan vội vàng phụ họa.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngày hôm qua sau khi cùng Trà Trà tách ra.
Người mà lúc trước cô ta phái đi theo giám sát Trà Trà nói với cô ta, buổi sáng thấy được Quý Trà cùng một người nam nhân cử chỉ thân mật.
Hơn nữa còn chụp được ảnh.
Tuy nói không chụp được nam nhân kia trông như thế nào, nhưng sườn mặt của Trà Trà, cùng với bóng dáng của nam nhân kia, ảnh chụp rất rõ.
Hoàn toàn có thể chứng minh rằng Trà Trà cùng nam nhân kia quan hệ rất thân thiết.
Vì vậy, sau khi cô ta cùng với ba ba mình thương lượng xong, giả bộ không cẩn thận hướng Giang Khẽ Ngôn lộ ra chuyện này.
Sau khi Giang Khẽ Ngôn nghe xong, ngay lập tức gọi điện thoại cho Trà Trà, tức giận mắng to một trận, ngay sau đó, Trà Trà phản ứng, cũng khiến Quý Nhan suýt chút nữa cười ra tiếng.
Cư nhiên cắt đứt điện thoại của Giang Khẽ Ngôn, hơn nữa còn kéo đen?
Nga, nhìn phản ứng bây giờ của Giang Khẽ Ngôn, hôm qua, bị Trà Trà nói tức đến cứng miệng không thể nói nên lời, tâm tình phá lệ vui vẻ.
Trà Trà mới vừa mới tiến vào, liền nghe được Quý Nhan nói câu kia.
Tuổi còn nhỏ? Không hiểu chuyện?
Xin hỏi cùng ngươi có quan hệ gì?
Cô dừng lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Quý Nhan.
Vài giây sau.
Quý Nhan giống như cảm giác được cái gì đó, cả người lông tơ đều dựng lên, không quá tự nhiên quay đầu lại.
Chưa từng nghĩ, liếc mắt một cái liền thấy được Trà Trà đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm cô ta.
"A_____" Quý Nhan sợ tới mức phát ra thét chói tai.
Mẹ nó, ngươi là quỷ sao?
Đi đường đều không phát ra tiếng?
Nghe thấy tiếng hét của Quý Nhan, Quý Tranh Hải cùng Giang Khẽ Ngôn nhìn lên đều thấy được Trà Trà không biết đứng đó từ khi nào.
Quý Tranh Hải vội vàng đứng dậy an ủi con gái nhà mình, "......"
Thần sắc rõ ràng là không vui trừng mắt Trà Trà một cái, "Trà Trà, trở về như thế nào đứng ở đó không phát ra tiếng?"
Trà Trà, "Tôi một người sống lớn như vậy ông lại không nhìn thấy, trách tôi sao?"
Quý Tranh Hải, "............"
Ông ta nghẹn lại, bởi vì Giang Khẽ Ngôn còn ở chỗ này, khó mà nói ra được cái gì.
Bởi vì, ông ta còn phải đắp nặn một cái hình tượng người chú tốt.
"Trà Trà, ý của chú không phải như vậy, chúng ta đây không phải là lo lắng cháu sao?"
Trà Trà không quan tâm đến Quý Tranh Hải, ánh mắt nhìn về phía mẹ Quý Giang Khẽ Ngôn.
Không đợi mẹ Quý mẫu mở miệng, cô liền nói thẳng.
"Vì cái gì lại gọi điện thoại mắng tôi?"
Tôi giống như không có làm cái gì sai đi?
Mẹ Quý nhìn vào đôi mắt cặp sạch sẽ trong suốt kia của cô, trong khoảng thời gian ngắn đó, lại không biết phải nên nói cái gì mới tốt.
Bộ dáng kia của cô, quá mức ngây thơ, quá mức ngoan ngoãn......
Quý Tranh Hải nhíu nhíu mày, nếu Giang Khẽ Ngôn mềm lòng, vẫn là ông ta nói thẳng đi, đây chính là một cơ hội tốt, chủ động trở về để bị mắng?
Ông ta hận sắt không rèn thành thép nhìn Trà Trà.
"Trà Trà, cháu làm chuyện gì, trong lòng cháu còn không rõ ràng sao? Cháu không cảm thấy có lỗi với người cực cực khổ khổ đem cháu nuôi lớn sao?
Chị dâu mấy năm nay một mình mang theo cháu, mỗi ngày trôi qua cực khổ như vậy, cháu hồi báo mẹ cháu như vậy sao?"
Đột nhiên bị lên án, Trà Trà không thể không quay đầu nhìn ông ta, cho ông ta một ánh mắt, "Ông không nói rõ ràng, tôi như thế nào biết tôi đã làm chuyện gì?"