Thất Thất liếc mắt nhìn Tô Hoán đang giả bệnh nằm trêи giường, 【......】
Tức giận đến muốn đánh người!
【 Trà Trà, cô đem Tô Hoán đá xuống dưới liền có thể giải quyết vấn đề này! 】
Hệ thống lời lẽ chính đáng đưa ra kiến nghị.
Trà Trà thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thất Thất, hắn là bệnh nhân, chúng ta không thể đối với hắn như vậy." Cần phải ôn nhu một chút.
【............】
Vừa mới dứt lời, cô lại ngáp một cái, "Buồn ngủ quá."
Ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Trà Trà dạo qua một vòng, đột nhiên nhớ tới nơi này không những chỉ có một cái giường, còn không có cái chăn thứ hai.
Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tô Hoán.
Chăn thực lớn, giường tuy không tính là quá lớn......Nhưng là, hai người ngủ, vẫn đủ a.
Đôi mắt xinh đẹp quay tròn một vòng, "Dù sao hắn hiện tại cũng đã ngủ rồi, mình nằm một bên, hắn cũng không biết."
Lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang cùng Thất Thất nói chuyện.
Nhưng lúc này Thất Thất, đã bị tức đến một chữ đều không nghĩ phun ra.
Nó buồn bực trực tiếp lựa chọn tự bế.
Đừng hỏi nó vì cái gì lựa chọn tự bế, nó chính là không muốn nhìn đến Trà Trà sắp bị sói đuôi to ngậm đi!
Nhất thời tự bế nhất thời sảng, vẫn luôn tự bế vẫn luôn sảng.
Trà Trà thật cẩn thận tắt đèn, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ tiến đến mép giường, xốc lên chăn, chui vào ổ chăn.
Động tác nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.
Trước khi nhắm mắt lại ngủ, cô cầm góc chăn hướng lên trêи kéo kéo, che lại cái đầu nhỏ, chỉ chừa một cái đỉnh đầu.
Trong lòng mặc niệm nói: Nhìn không thấy ta nhìn không thấy ta!
Chỉ cần bọc chăn lại cẩn thận, Tô Hoán liền nhìn không thấy ta!
Chờ ngày mai, cô rời giường sớm một chút, thần không biết quỷ không hay, liền không ai biết cô cũng ngủ ở trêи giường!
Uh, cứ như vậy đi.
Ngủ thôi.
Bên kia Tô Hoán, "!!!!!"
Cả người cứng đờ.
Ngắn ngủn nửa phút, với hắn mà nói, giống như là một thế kỷ.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ quấn chăn một thành đoàn kia một cái.
Nghe tiếng hít thở đều đều của cô, cảm xúc phập phồng vô cùng kinh ngạc.
Cả người giống như lửa đốt......
Không biết qua bao lâu, Tô Hoán nhấc lên chăn, nương theo ánh trăng mỏng manh, vọt vào phòng tắm nước lạnh.
Đêm nay.
Trà Trà ngủ rất say sưa.
Tô Hoán......Tới tới lui lui phòng tắm tắm nước lạnh, cơ hồ suốt đêm không ngủ.
Hắn giống như phát hiện, mỗi lần đào hố, tiểu khả ái nhảy không hay nhảy vào, hắn không thể xác định, nhưng là...... Kết quả lúc sau, hắn khẳng định sẽ ầm một tiếng nhảy xuống......
Ngày hôm sau.
Trà Trà sớm tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, nhấc lên một góc chăn, lặng lẽ nhìn về phía Tô Hoán nằm bên cạnh.
"A? Còn chưa có dậy?"
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Sao khi cô rửa mặt xong, xác định không có gì vấn đề, lúc này mới đi kêu Tô Hoán.
Kêu một tiếng, không thấy tỉnh dậy.
Lại kêu lần thứ hai, Tô Hoán không hé răng cũng không mở mắt.
Cô sửng sốt, vội vàng tiến lên sờ trán hắn .
"Tê ~~~"
"Thất Thất! Hắn hắn hắn sốt thật nghiêm trọng a!"
Tự bế Thất Thất, 【......Oh. 】 sói đuôi to cũng sẽ phát sốt sao? Đêm qua không phải giả vờ sao?
Trà Trà rất hoảng hốt, lại lắc lắc cánh tay của Tô Hoán.
"Tô Hoán? Tô Hoán?"
"Xong rồi xong rồi, có thể hay không sốt đến choáng váng?"
Trà Trà không biết làm sao, phải làm sao bây giờ?
A đưa đi bệnh viện!
Đúng!
Đưa bệnh viện.
Cô khom lưng, muốn đem Tô Hoán từ trêи giường nâng dậy.
Đột nhiên, một nói vang lên.
"Tôi không có việc gì......"
Giọng nói không còn trầm thấp giống lúc trước nữa, bây giờ tràn đầy nghẹn ngào.
"Anh phát sốt, rất nghiêm trọng......" Trà Trà cảm xúc phức tạp.
Sớm biết rằng, Cô đêm qua sẽ không ngủ......Cô rũ mắt, bộ dáng chột dạ.
Mà trêи thực tế.
Người nào đó đột nhiên phát sốt nghiêm trọng như vậy là bởi vì tắm nước lạnh quá nhiều lần......Bị cảm lạnh dẫn đến phát sốt.