Mặc Tinh Hoàn nheo mắt, khóe môi hơi cong cong.
"Nga, ngươi một chút cũng không sợ a?"
Trà Trà trịnh trọng gật gật đầu, "Đúng vậy, ta không sợ!"
Ta siêu hung, ta sao có thể sợ hãi chứ?
Còn không phải là gió thổi thôi sao?
Mặc Tinh Hoàn nhìn tiểu cô nương rõ ràng là sợ hãi, lại còn nỗ lực làm ra bộ dáng một chút không sợ, chọc đến hắn khẽ bật cười.
"Ừ, ngươi không sợ, ta sợ.
"
Trà Trà không thể tưởng tượng nhìn hắn, "???"
Ngươi cư nhiên sợ hãi?
Cô liếc mắt nhìn bốn phía, ngô, hắn cũng sợ hãi, vậy nếu cô sợ hãi, đại khái cũng coi như là bình thường đi?
Nghĩ như vậy, Trà Trà tri kỷ ôm lấy cánh tay của hắn, nửa người dán lên trêи người hắn.
Nghiêm túc mở miệng nói, "Ta ôm cánh tay của ngươi, như vậy ngươi sẽ không sợ nữa!"
Mặc Tinh Hoàn, "! ! " Phát triển như vậy, dường như cũng không tồi?
Hắn liếc mắt đôi tay nhỏ đang ôm chặt cánh tay của hắn.
Ừm, rất tốt.
"Ngươi ôm chặt một chút, ta mang ngươi đi ra ngoài.
"
Hai cánh tay nhỏ của tiểu cô nương mang theo một chút hơi ấm, cho dù là cách một lớp quần áo, hắn cũng có thể cảm giác được.
Không chỉ có cánh tay bị ôm có chút nhiệt, ngay cả trêи người, nhiệt độ cũng tăng lên vài phần.
Đôi mắt đen nhánh không rõ ý tứ.
Ban đêm yên tĩnh, trừ bỏ tiếng bước chân của hai người, cái gì cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trà Trà có chút khó hiểu nhìn lướt qua xung quanh, tổng cảm thấy! ! Thời điểm cô tới không đi con đường này, nhưng là, cô nhớ không rõ, không thể xác định được.
Mặc Tinh Hoàn vẫn luôn chú ý đến cô, đúng lúc giải thích, "Đi đường tắt.
"
"Hả? Ngươi còn biết đi đường tắt? Thật là lợi hại a!"
Trà Trà không chút bủn xỉn khích lệ.
Khiến cho vành tai của Mặc Tinh Hoàn đỏ lên.
"! ! " Đường tắt là không có khả năng có, hắn! ! Chẳng qua là mang cô đi đường vòng.
Máy hát một khi bị mở ra, Trà Trà liền không muốn dừng lại.
Loại yên tĩnh đến đáng sợ này, hẳn là nên tùy tiện nói mấy câu, tán gẫu một chút, dời đi một chút lực chú ý.
Vì thế.
Cô lại nói, "Ta cảm thấy, xung quanh chỉ có tiếng bước chân của chúng ta, có vẻ đặc biệt quỷ dị, vì không muốn cho ngươi sợ hãi, chúng ta có thể nói vài câu.
"
"Hả? Vì không muốn cho ta sợ hãi?" Mặc Tinh Hoàn mày hơi nhướng một cái, cười như không cười nhìn tiểu cô nương.
Trà Trà chột dạ lập tức tìm cái đề tài khác.
"Ai, ta tên Ninh Trà, ta tới tìm đồ ăn, sau đó bị lạc đường, còn ngươi tại sao lại ở đằng kia vậy?"
Giọng nói mềm mại, trong đêm khuya yên tĩnh, dị thường câu nhân.
Lại xứng với đôi mắt ướt át kia của cô, quả thực muốn mệnh, lại cứ, tiểu cô nương còn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn trả lời.
Mặc Tinh Hoàn nghiến răng, dời đi tầm mắt.
"Phát hiện một con mèo hoang nhỏ không nghe lời chạy lung tung, nên đuổi theo tới đây.
"
Trà Trà, "A? Vậy có đuổi kịp không?"
Mặc Tinh Hoàn, "Đuổi kịp.
"
Trà Trà, "Vậy mèo hoang nhỏ đâu?" Cô nhớ từ nhìn thấy hắn, không có thấy mèo hoang nhỏ bên cạnh hắn.
Mặc Tinh Hoàn tất nhẫn nại, trả lời vấn đề của cô.
"Mèo hoang nhỏ đã chạy đi, đại khái! ! Chê ta không đem nàng uy no, chạy đến nơi khác tìm đồ ăn rồi.
"
Trà Trà gật gật đầu, "Nguyên lai là thế này a, vậy mèo hoang nhỏ cùng thảm giống ta, còn phải tự mình đi tìm đồ ăn.
"
Mặc Tinh Hoàn không nói tiếp, "! ! " Mèo hoang nhỏ không chỉ có thảm, còn có chút ngốc.
Hai người lại đi rồi một lát, Mặc Tinh Hoàn đột nhiên mở miệng.
"Ta có thói quen ăn khuya, ngươi có muốn cùng ta ăn không?"
"!!!Cùng nhau cùng nhau!"
Trà Trà đôi mắt sáng giống như sao trời.
Ai, có ăn.
Vậy không cần cô phải một mình chạy đi tìm.
Vạn nhất lại lạc đường, vậy cũng quá thảm.
.