Lão gia tử nhìn thấy cô, trong nháy mắt trên mặt nhiều hơn vài phần ý cười.
"Trà Trà dậy rất sớm a.
"
Trà Trà ngượng ngùng cúi đầu, "! ! Các người sớm hơn.
"
Cô còn tưởng rằng mình đã dậy thật sớm, kết quả! ! Cô lại là người dậy trễ nhất.
"Mau tới đây ăn cơm.
" Lão gia tử hướng về phía cô vẫy tay, vẻ mặt đầy hòa ái.
Ngay sau đó, lại bắt đầu đem tầm mắt phóng tới trên người Giang Ly Hoán.
"A Hoán, về sau mọi chuyện của Trà Trà ở trong trường học, liền giao cho cháu phụ trách, cháu phải hảo hào chiếu cố Trà Trà, đừng để con bé bị khi dễ.
"
Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, cháu cũng không được khi dễ con bé!"
Thiếu niên không ngẩng đầu, chuyên chú ăn cơm sáng của mình, phảng phất xung quanh không có một bóng người.
Lão gia tử không vội cũng không tức, bởi vì, loại thái độ này ông sớm đã thành thói quen.
Sau khi Trà Trà ngồi xuống.
Lão gia tử bỗng nhiên cười đến cao thâm khó đoán.
Quản gia bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, lão gia tử lúc này mới thu lại cảm xúc.
Trà Trà, "! ! " Tổng cảm thấy lão gia tử có chút quái quái, nhưng lại không có chứng cứ! !
"Đúng rồi, A Hoán, buổi sáng hôm nay ta nhận được tin của chú nhỏ cháu, chú nhỏ cháu để ta ra nước ngoài chơi mấy ngày, ta suy nghĩ một chút đi, mấy năm nay ta cũng không có đi du lịch.
Vừa vặn, liền thừa cơ hội lần này, ra nước ngoài dạo vài vòng, giải sầu.
Trong khoảng thời gian ta không có ở nhà, Trà Trà liền giao cho cháu chiếu cố, Trà Trà là em gái, so với cháu nhỏ hơn, nhất định không được khi dễ con bé.
"
Lão gia tử vẻ mặt bình tĩnh nói, nhưng đáy mắt lập loè tinh quang, phảng phất giống như một lão cáo gia đang tính kế.
Giang Ly Hoán lúc này mới ngẩng đầu nhìn lão gia tử một cái.
Mặt vô biểu tình, càng lúc càng lạnh lùng.
Lão gia tử cũng như vậy, nhìn hắn hồi lâu.
Hồi lâu lúc sau.
Giang Ly Hoán gật gật đầu.
Lão gia tử mặt mày mang đầy ý cười, tâm trạng cực tốt, tựa hồ hai người quang minh chính đại ở trước mặt Trà Trà, đạt thành hiệp nghị nào đó.
Trà Trà ở một bên nhìn đến mộng bức.
Không hiểu bọn họ ở chơi cái trò chơi gì, cảm giác rất kỳ quái.
Ngay cả quản gia, cũng đứng ở bên cạnh thường thường cười trộm.
Trà Trà suy tư nhìn nhìn quản gia, lại nhìn lão gia tử, cuối cùng lại nhìn sang Giang Ly Hoán.
"! ! " Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?
Thất Thất yên lặng cảm thán một tiếng, thức thời không hé răng.
Ai, ký chủ đáng thương, lại bị bắt cóc.
*
Thời gian khoảng chừng hai mươi phút.
Trà Trà còn ở trong phòng rửa mặt.
Ngoài bàn ăn, Giang Ly Hoán cùng lão gia tử ngồi mặt đối mặt.
Lão gia tử nhìn chằm chằm vẻ mặt vô biểu tình của cháu trai nhà mình, thâm ý cười trong chốc lát.
Giang Ly Hoán rót ly sữa bò, động tác ưu nhã, thần sắc thanh lãnh.
"Có chuyện gì, nói thẳng.
"
Giọng nói trầm thấp đạm mạc.
Lão gia tử thu lại ý cười, "Cũng không có việc gì, chính là nghe nói tối hôm qua cháu gõ cửa phòng cô gái nhỏ nhà người ta.
"
Giang Ly Hoán động tác hơi dừng một chút, hắn rũ mắt, lông mi dài che đi cảm xúc của hắn.
Thấy hắn không phản bác, lão gia tử rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười cười, bắt được cơ hội để thuyết giáo một trận, "A Hoán, không phải ta nói cháu, liền tính cháu đối với cô gái nhỏ có hứng thú, cháu cũng không thể không làm như vậy, hơn nửa đêm gõ cửa phòng người ta, chẳng phải là sắp phá hỏng thanh danh của cô gái nhỏ rồi?"
Thuyết giáo xong, lão gia tử lại bắt đầu nhỏ giọng nói thầm.
"Về sau nhất định phải chú ý một chút, gõ cửa phòng người ta, cũng đừng làm để cho người khác nhìn thấy.
"
Quản gia, "! ! ! ! "
Sau khi đoạn tiểu nhạc đệm này qua đi.
Đó chính là Trà Trà đang xuống lầu.
Trà Trà hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, một bữa cơm sáng ăn đến mờ mịt mộng bức.
Bọn họ nói mỗi một chữ phía trước, cô đều hiểu.
Chính là tiếp theo phía sau, thì không hiểu lắm! !.