Trà Trà đứng ở chỗ đó, gục đầu nhỏ xuống.
Tựa như một đứa bé bị vứt bỏ.
Không ít người đi ngang qua đều nhìn cô một cái.
Tiểu cô nương tinh xảo như vậy, như thế nào nhìn qua giống như là bị khi dễ?
Nhưng không ai dám tiến lên.
Thực sự là bởi vì tiểu cô nương thoạt nhìn quá ủy khuất, đôi mắt ướŧ áŧ trong veo thuần khiết.
Hoảng hốt, giây tiếp theo liền sẽ khóc thành tiếng.
Này người đến người đi.
Nếu là vừa tiến lên, tiểu cô nương khóc ra tới, vậy không phải nói không rõ sao?
Nhưng bọn họ lại luyến tiếc rời đi.
Vì thế, liền dẫn một cảnh tượng như vậy.
Trà Trà ủy khuất ba ba đứng ở chỗ đó.
Cách đó không xa một đống người, đứng dưới ánh nắng, lén lút hướng nhìn về phía cô.
Thậm chí còn có người trộm chụp ảnh phát lên diễn đàn của trường.
【 đây là tiểu khả ái nhà ai đi lạc? Lại không có ai đến nhận, lão tử cho dù bị mắng chết, cũng muốn tiến lên đem người bắt cóc chạy đi! 】
Lúc này học sinh đều đang vội vàng ăn cơm, phía dưới bài đăng người bình luận rất ít.
Nhưng trên cơ bản đều là khen tiểu cô nương tinh xảo đáng yêu.
Không có gì tin tức hữu dụng.
Đột nhiên.
Bên tai Trà Trà vang lên một giọng nói, "Cậu, cậu như thế nào lại đứng ở đây?"
Phó Dương lấy hết can đảm, thấp thỏm bất an dò hỏi.
Cậu ta vừa mới nhìn thấy cô, không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi nửa phút, phát hiện cô vẫn còn đứng tại chỗ, thần sắc thoạt nhìn cũng có chút ủy khuất.
Ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng tràn đầy ủy khuất, khiến cho người ta không đành lòng.
Trà Trà nghiêng đầu, nhìn thấy bạn cùng bàn của cô liền có chút ngốc.
"Tôi không có thẻ cơm.
"
Phó Dương tức khắc hiểu rõ, nguyên lai là như thế này a.
"Tôi có.
" Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nếu không, tôi mời cậu ăn cơm nha, buổi sáng cậu đã giúp tôi, liền xem như tôi cảm tạ cậu đi.
"
Trà Trà hai mắt tức khắc mang theo vài phần vui sướng.
"Cậu yên tâm, có tôi ở đây, về sau không ai dám khi dễ cậu!" Tiểu cô nương tràn đầy tự tin tuyên bố.
Phó Dương cúi đầu cười khổ, vẫn chưa đem lời nói của tiểu cô nương nói đặt ở trong lòng.
Hai người cùng đi tới nhà ăn.
Bên kia người vây xem, cũng lập tức giải tán.
Cư nhiên liền như vậy bị lãnh đi rồi?
Nhưng mà, không ai phát hiện.
Trà Trà đi theo Phó Dương rời khỏi, Giang Ly Hoán đã đứng địa ở nơi đó thật lâu.
Thiếu niên thanh lãnh, đáy mắt tràn ngập một mảnh âm trầm.
Ngón tay thon dài rũ tại bên người, dùng sức nắm chặt góc áo.
Lại ngước mắt lên, đáy mắt đã là khôi phục thanh lãnh.
Nhà ăn rất nhiều người.
Trà Trà và Phó Dương phí không ít thời gian mới lấy được đồ ăn.
Hai người ngồi cùng một bàn, rất nhanh liền hấp dẫn không ít ánh mắt.
Phó Dương có chút không biết phải làm sao, cậu ta thật ra rất sợ bị người khác chú ý, cậu ta suy nghĩ một chút, sao đó bưng mâm đồ ăn của mình nhẹ giọng nói, "Tôi ngồi ở bên kia.
"
Cậu ta nhanh chóng thay đổi vị trí.
Trà Trà vẻ mặt khó hiểu, được rồi, bạn cùng bàn không muốn ngồi ăn cơm cùng cô.
Không sao, cậu ta mời cô ăn cơm, cậu ta chính là người tốt.
Việc nhỏ này, không cần để ở trong lòng.
Trà Trà mới vừa cầm đũa lên, bỗng nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc, ánh mắt cô phát sáng, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Dương, "Tôi có thể sử dụng thẻ cơm của cậu mua thêm một phần sườn heo chua ngọt sao?"
Ngô, giống như tiêu không ít tiền, cô lại nhanh chóng bổ sung, "Ngày mai tôi mới cậu ăn cơm lại a!"
Phó Dương cười đem thẻ cơm đưa qua.
Trà Trà mặt mày mang y cười, nhảy nhót chạy đến chỗ sườn heo chua ngọt xếp hàng.
Ba phút sau.
Trà Trà nhìn mâm đồ ăn sườn heo chua ngọt, phá lệ vui vẻ.
Cô xoay người liền hướng tới vị trí trước đó đi đến.
Đột nhiên, vừa lúc nhìn thấy Phó Dương bên cạnh nhiều thêm bốn năm nam sinh.
Từ góc độ của Trà Trà nhìn qua, Phó Dương tựa hồ chính cúi đầu nói chuyện, trong đó có một nam sinh một tay đem trên mặt bàn mâm đồ ăn ném xuống mặt đất.
"!!!"
Trà Trà mắt híp lại, giống tiểu thú tạc mao, nhanh chóng tiến lên, không nói hai lời, một chân đem nam sinh ném mâm đồ ăn đá một cước ngã lăn ra đất.
Bùm một tiếng, kinh động đến không ít xung quanh.
.