Trà Trà mờ mịt nhìn những người đó ngăn cản cô.
Sau đó, cô liền nhìn thấy những người này ngăn cản xong sau đó lại cãi nhau.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Quên đi, hẳn là không phải chuyện gì quan trọng.
Chờ đến lúc ăn cơm trưa lại hỏi vậy.
Còn mấy người đang cãi nhau này! !
Ta cũng không biết vì cái gì mà cãi nhau, ta cũng không muốn hỏi, có thời gian, vẫn là ăn đồ ăn vặt tương đối thoải mái.
Vì thế.
Tiểu cô nương vừa ăn đồ ăn vặt, vừa cười hì hì nhìn bọn họ cãi nhau.
Toàn bộ hành trình Phó Dương đều nhìn thấy, "! ! " Nội tâm phức tạp, sau đó là mộng bức.
Cậu ta thở dài.
Ước chừng sau ngày hôm nay, ít nhất là nam sinh ban 5, không ai lại tiếp tục đối với bạn cùng bàn ôm tâm tư khác.
Aizzzz.
Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là muốn khen một tiếng.
Giang Ly Hoán quá lợi hại!
Hạng nhất đếm ngược cũng có thể giúp học bá học bù, ai nghe xong cũng không nhịn được cảm thán một câu: Thao tác thần thánh!
Buổi trưa lúc đi nhà ăn ăn cơm.
Trà Trà cầm điện thoại hỏi Giang Ly Hoán đó là có ý tứ gì.
Giang Ly Hoán bình tĩnh, tâm tình cực tốt xoa nhẹ đầu của tiểu cô nương.
Tựa hồ không nghĩ tới, hắn còn chưa có động thủ.
Tiểu cô nương đã tự mình bại lộ.
Sách, thật đáng yêu!
Giọng nói thanh lãnh chậm lại vài phần, "Không có gì, bọn họ đang nói giỡn, về sau ít vào nhóm chat của nam sinh, bọn họ nói chuyện cùng với nữ sinh nói chuyện không giống nhau, dễ dàng bị dọa đến.
"
Nghe vậy.
Trà Trà ngoan ngoãn gật gật đầu, "Được rồi.
"
Rũ mắt.
Tiểu cô nương đôi mắt đen nhánh xoay chuyển.
Bị dọa đến?
Sao có thể!
Cô mới không bị dọa đến.
Hắn không như vậy, cô còn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng hắn vừa nói như vậy, cô lại rất là tò mò.
Quyết định buổi tối lại trộm lấy điện thoại ra lướt lướt lịch sử trò chuyện của nhóm chat kia, cô muốn bò lâu nhìn một chút trước đó bọn họ nói cái gì.
*
Buổi tối.
Trà Trà ăn cơm xong, theo thường lệ đi tắm rửa một cái.
Thấy Giang Ly Hoán còn đang bận.
Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra.
Bắt đầu đi xem lịch sử trò chuyện trong nhóm chat.
Nửa giờ sau.
Trà Trà cầm điện thoại, nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Giang Ly Hoán, giơ điện thoại lên hỏi hắn.
"Cậu luôn đứng hạng nhất! Tôi là hạng nhất đếm ngược, cậu tại sao lại để tôi giúp cậu học bù!"
Tiểu cô nương mang theo tức giận, cho nên, giọng nói mềm mụp trở nên hung ba ba.
Giang Ly Hoán nhìn thấy cô nhảy ra nói đến thành tích của hắn.
Không nhanh không chậm đem ánh mắt dừng ở trên người cô.
"Tôi thành tích luôn đứng hạng nhất, việc này không sai, nhưng là, hạng nhất liền không thể có vấn đề không hiểu sao? Tôi cũng là người, cũng có lúc gặp được vấn đề không biết.
"
Trà Trà chớp chớp mắt, đôi mắt thủy nhuận tràn đầy hoài nghi, "! ! "
Ta tổng cảm thấy ngươi đang hống ta, nhưng ta không có chứng cứ.
Liền tính ngươi có sẽ có vấn đề không hiểu hoặc không biết, ngươi luôn đứng hạng nhất có thể được xưng là học bá còn không biết, ta là hạng nhất điếm ngược có thể biết sao?
Uổng cho cô vì giúp hắn học bù, từ bỏ đồ ăn vặt, nghiêm túc đi học.
Hắn cư nhiên lừa gạt tình cảm của mình.
Tiểu cô nương bĩu môi, càng nghĩ càng giận, "Tôi mặc kệ, cậu chính là đang khi dễ tôi.
"
Giang Ly Hoán thở dài.
Thanh lãnh rốt cuộc cũng không duy trì được nữa.
Hắn duỗi tay, định xoa đầu tiểu cô nương.
Nhưng, Trà Trà nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, tránh đi bàn tay của hắn.
Đôi mắt ướŧ áŧ, tràn đầy lên án mà nhìn hắn.
Giang Ly Hoán ánh mắt hơi trầm xuống.
"Trà Trà, là ông nội nói để cậu giúp tôi học bù, là cậu vui vẻ đồng ý.
Tôi chưa nói tôi thành tích luôn đứng hạng nhất là tôi không đúng, nhưng mà, dưới tình huống như vậy, cậu cảm thấy tôi nên từ chối cậu và ông nội như thế nào?
Một khi đã như vậy, theo ý hai người, còn có thể đề cao một chút thành tích của cậu, như vậy không tốt sao?
Còn nữa, tôi vẫn chưa thỉnh giáo cậu vấn đề nào cả, như thế nào có thể tính là đang khi dễ cậu sao?".