Hoắc Thu Đèn kéo suy nghĩ trở về.
Ôn nhu nhìn Yến Thanh Mộng trong chốc lát.
"Đừng nói mê sảng, hảo hào dưỡng bệnh."
Hắn vẻ mặt ôn nhu, ngay sau đó, giống như có quyết định gì đó, nói thêm, "Ngày mai, anh dẫn em chúng ta cùng nhau về chủ trạch."
Yến Thanh Mộng ánh mắt hơi lóe, "Như vậy có phải không được tốt lắm?"
Thấy vậy, Hoắc Thu Đèn lại an ủi vài câu.
"Em chỉ cần an tĩnh đứng bên cạnh anh là được, chuyện còn lại, anh tới xử lý."
Yến Thanh Mộng cúi đầu, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Chỉ cần nghĩ đến, Hoắc Thu Đèn mang theo cô ta cùng nhau đến chủ trạch, cả người cô ta đều hưng phấn.
Ai có thể tưởng tượng được, Hoắc Thu Đèn là người của Hoắc gia danh tiếng lẫy lừng ở thành phố A?
Nếu không phải trong lúc vô tình biết được.
Cô ta cũng sẽ không ra tay với Hoắc Thu Đèn.
Cũng may......Thứ mình muốn, đều có được.
*
Hôm sau.
Trà Trà ngủ mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô ấn xuống nghe, không thèm nhìn người gọi đến là ai, mờ mịt hỏi một câu, "Ai vậy?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng rống giận.
"Yến Trà, mày chết ở chỗ nào rồi! Nhanh chóng tới bệnh viện chăm sóc chị mày, bù đắp lỗi lầm của mày!"
Trà Trà nháy mắt thanh tỉnh hơn phân nửa.
Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn tên người gọi tới trên màng hình điện thoại, nga, là mẹ của nguyên chủ a.
Tiểu cô nương không thèm quan tâm người ở đầu dây bên kia đang rống giận.
Trực tiếp cắt đứt điện thoại, sau đó kéo đen.
Thuận tay đem số của mấy người cha Yến với Yến Thanh Mộng, Hoắc Thu Đèn......Tất cả từng số từng số đều kéo đen.
Mà ở bệnh viện trong phòng bệnh.
Mẹ Yến bị cắt đứt điện thoại, tức giận đến không được, lại gọi tiếp, phát hiện số điện thoại của mình có thể đã bị kéo đen.
Vì thế lại tìm điện thoại của cha Yến......Vẫn như cũ không thể gọi được.
Yến Thanh Mộng ho nhẹ hai tiếng.
"Nếu không lấy điện thoại của con gọi đi."
Nửa phút sau.
Ba người vẻ mặt mộng bức.
"???" Cô đem số điện thoại của ba người bọn họ, toàn bộ kéo đen???
Đây là chuyện tiểu ngốc tử có thể làm sao?
Cha Yến lắc đầu thở dài, "Quên đi quên đi, đừng vì chuyện không xứng đáng mà sinh khí, Thanh Mộng hôm nay muốn cùng Thu Đèn đi gặp nhà người hắn, thừa dịp Thu Đèn còn chưa tới đón, chuẩn bị trước một chút đi......"
Mẹ Yến hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, sau đó mới bắt đầu động thủ.
Trà Trà từ trên giường bò dậy, sau khi rửa mặt xong, liền đi ra khỏi phòng.
Cô phát hiện, Hoắc Kình đã ngồi ở trên sô pha.
Tiểu cô nương nhảy nhót chạy tới tiến đến bên người nhìn hắn, "Anh mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sao?"
Hoắc Kình liếc nhìn cô một cái, vẻ sắc hờ hững, "Ừm."
Trà Trà, "???"
Tổng cảm thấy có chỗ quái quái.
Thấy hắn không nói thêm lời nào nữa, tiểu cô nương yên lặng ngồi ở trên sô pha bên cạnh hắn.
Sau đó từ trong túi móc ra một bao đồ ăn vặt.
Thần sắc bình tĩnh xé mở đóng gói.
Quản ngươi có cái tính tình gì?
Dù sao ta còn có đồ ăn vặt.
Hoắc Kình nhìn lướt qua động tác của tiểu cô nương, vẻ mặt hờ hững có chút dao động, "............"
Không nhìn ra hắn đang sinh khí sao?
Không nhìn ra hắn đang không vui sao?
Vì cái gì không hỏi xem hắn đã xảy ra chuyện gì?
Ước chừng là ánh mắt của hắn mang theo vài phần không vui, Trà Trà động tác dừng lại một chút, kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, vừa lúc hai người tầm mắt chạm vào nhau.
Tiểu cô nương nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nhìn hắn, lại nhìn đồ ăn vặt đang cầm trong tay, sau đó khó hiểu dò hỏi, "Anh muốn ăn đồ ăn vặt sao?"
Hoắc kình, "......Không ăn."
Hắn lạnh như băng ném xuống hai chữ, quay đầu không hề nhìn cô nữa.
Trà Trà, "......" Không thể hiểu được.
Ta muốn ôm chặt đồ ăn vặt.
Không thèm để ý tới cảm xúc kỳ kỳ quái quái của nam nhân này.