Hoắc lão gia tử hỏi Trà Trà mấy vấn đề, rõ ràng đối với tiểu cô nương thập phần vừa lòng.
Thẳng đến khi lão gia tử nghe thấy cô nói mình tên là Yến Trà.
Trong chớp mắt đó.
Lão gia tử ánh mắt hơi lóe.
Yến Trà?
Cái tên này, ông thật ra có chút ấn tượng.
Hoắc Thu Đèn nói bạn gái cũ mười ngày, tựa hồ cũng tên là Yến Trà.
Bởi vì là bạn gái cũ, lúc thủ hạ chuẩn bị tư liệu, cũng thuận tiện chuẩn bị tư liệu của vị bạn gái hiện tại nháo tự sát kia Yến Thanh Mộng.
Lại nói tiếp, Yến Trà cùng Yến Thanh Mộng còn là chị em.
"......" Lão gia tử đột nhiên cảm thấy, ông hẳn là nên cùng Hoắc Kình nói chuyện.
Ông đứng lên, có thâm ý liếc nhìn Hoắc Kình một cái, "Con cùng ta đi đến thư phòng một chuyến, ta có việc muốn hỏi con."
Hoắc Kình gật đầu, đi theo rời đi.
Lúc chuẩn bị đi còn từ trong túi tìm ra hai bao đồ ăn vặt, đưa cho tiểu cô nương nhà hắn.
Tiểu cô nương xinh đẹp ánh mắt sáng lên.
Đồ ăn vặt trước đó cô cho hắn, hắn không ăn, còn cho lại cô!
Thư phòng.
"Bạn gái cũ của Thu Đèn cũng tên Yến Trà." Lão gia tử đi thẳng vào vấn đề, lười nói lời vô nghĩa.
Càng nóng lòng muốn biết rõ quan hệ của mấy người.
Hoắc Kình nhàn nhạt nói, "Ừm, chính là giống như ba nghĩ, bạn gái cũ của hoắc Thu Đèn kết giao mười ngày."
Lão gia tử, "......"
Ông chỉ cảm thấy ngực minh đang run rẩy.
Ngay sau đó, mày hung hăng nhíu lại, "Thu Đèn là cháu trai của con, hiện tại con lại cùng bạn gái cũ nó ở bên nhau, nếu chuyện này truyền ra ngoài người khác nhìn Hoắc gia tra như thế nào?"
Hoắc Kình sắc mặt bình tĩnh, giống như nghĩ đến cái gì đó, môi mỏng hơi câu.
"Không ai dám tùy tiện thảo luận chuyện của con." Hắn phá lệ chắc chắn.
Liền tính thật sự có người dám nói cái gì, vậy cũng là ngầm nói, không dám để cho bọn họ nghe được.
Lão gia tử tức giận đến mức lấy tay đập mặt bàn, "Con còn rất đắc ý?"
Hoắc Kình, "Xác thật rất đắc ý, thật vất vả mới đem tiểu cô nương bắt lại, còn Hoắc Thu Đèn, nó chính mắt mù đi nɠɵạı ŧìиɦ trước, cùng con có quan hệ gì? Con chính là quang minh chính đại bắt được tiểu cô nương."
Lại nói tiếp, vẫn là phải cảm ơn Hoắc Thu Đèn.
Nếu không phải ngày đó bởi vì Hoắc Thu Đèn chạy tới bệnh viện, hắn nói không chừng còn không thể nhanh như vậy gặp được tiểu cô nương nhà hắn.
Ân, đợi đến lúc Hoắc Thu Đèn kết hôn, hắn sẽ cho một hồng bao thật lớn.
Lão gia tử tức giận đè đè huyệt Thái Dương, "......"
Thật lâu sau, ông vẫy vẫy tay, "Thôi thôi, chuyện của con, dù sao ta cũng quản không được, chính con nhìn rồi tự xử lý, nhưng còn Thu Đèn bên kia, con nhất định phải nhiều chú ý một chút, nó tuổi trẻ khí thịnh, lại không ăn qua khổ......"
Ông cũng không muốn nhọc lòng, nhưng cái đứa cháu trai này, làm ra một đống chuyện......
Ông có thể làm sao bây giờ?
Trừ bỏ giúp giải quyết, còn có thể làm gì?
Tổng không thể tận mắt nhìn thấy cháu trai nhà mình bị hố chết?
Hoắc Kình có lệ ừ một tiếng.
*
Cùng lúc đó.
Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng cũng về đến.
Yến Thanh Mộng mới vừa tự sát quá, thân mình còn có chút yếu.
Vốn dĩ Hoắc Thu Đèn cân nhắc, qua mấy mấy lại đem người mang về tới.
Nhưng là, chú đột nhiên gọi điện thoại kêu hắn ta trở về, hắn ta có chút trở tay không kịp.
Đơn giản, thừa dịp cơ hội lần này đem mọi chuyện ra nói hết.
Lúc sắp đến Hoắc gia.
Yến Thanh Mộng cũng có chút khẩn trương.
"Thu Đèn? Em...... Em hiện tại tới đây, có phải không quá thích hợp hay không? Người nhà của anh có thể không thích em hay không?"
Hoắc Thu Đèn nhỏ giọng an ủi, "Ba anh mất sớm, mẹ hàng năm không có ở nhà.
Trong nhà chỉ có gia gia cùng chú nhỏ, chú nhỏ của anh lại là một người lạnh nhạt, cho nên, em chỉ cần ở trước mặt ông nội của anh xoát một chút hảo cảm là được.
Hơn nữa, gia gia rất thương anh, em ngoan như vậy, gia gia nhất định sẽ rất thích em."