Yến Thanh Mộng khóc hồi lâu.
Thấy Hoắc Thu Đèn căn bản không thèm nhìn cô ta.
Cô ta thật cẩn thận ghé lại gần, nức nở xin lỗi.
"Thực xin lỗi, Thu Đèn, em thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ......"
Hoắc Thu Đèn vẫn luôn không hé răng hoắc, nghe được lời nói này, lòng ngực vẫn luôn nghẹn lửa tức giận, lập tức bùng phát.
"Nhất thời hồ đồ? Nhất thời hồ đồ cô sẽ có dự mưu tính kế tôi?
Thiếu chút nữa......Yến Thanh Mộng, thiếu chút nữa cô liền đem tôi tính kế thành công!"
Hoắc Thu Đèn giận tím mặt.
Sau khi hắn ta rời khỏi chủ trạch, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong chung cư gần trường học.
Hắn ta đem chính mình phong bế lại, tính toán hảo hào suy nghĩ một chút hành động mấy ngày này của mình.
Ngay khi hắn sắp nghĩ kỹ, Yến Thanh Mộng liền xuất hiện.
Khóc đến thật thương tâm, hỏi hắn có phải muốn cùng mình chia tay hay không.
Hắn ta chính là đang phiền lòng, không rảnh an ủi cô ta.
Thường xuyên qua lại, Yến Thanh Mộng lưu lại chung cư của hắn ta.
Chung cư cũng không phải chỉ có một gian phòng, hắn ta để Yến Thanh Mộng ngủ ở phòng phụ.
Nào nghĩ đến.
Sau một đêm.
Cũng chính là buổi sáng hôm nay.
Cô ta chủ động nấu cơm, lại mở một chai rượu vang đỏ, bộ dáng ôn nhu, nói với hắn ta rất nhiều rất nhiều về tương lai của hai người.
Nhưng mà......
Trong rượu vang đỏ, cô ta lại hạ dược.
Thiếu chút nữa, hắn ta đã bị tính kế thành công.
Nếu không phải hắn cảm giác được có điều không đúng, trước một bước đem người đẩy ra, chạy vào phòng tắm khóa trái cửa lại, nói không chừng, sự tình đã sớm đi tới tình huống không có biện pháp vãn hồi.
Yến Thanh Mộng khóc rất là thương tâm, cô ta nhìn Hoắc Thu Đèn.
"Anh nói tôi tính kế anh, không muốn tha thứ cho tôi, nhưng là Hoắc Thu Đèn, anh như thế nào liền không nghĩ đến, tôi vì cái gì phải làm như vậy?"
Hoắc Thu Đèn không đáp lời, nghiêng đầu nhìn về phía khác.
Bộ dáng lãnh ngạnh, tràn đầy lạnh lẽo.
Yến Thanh Mộng nước mắt ngừng rơi, lạnh giọng chất vấn, "Hoắc Thu Đèn, tôi là bạn gái của anh, nhưng anh đã làm cái gì? Anh đối với em gái tôi nhớ mãi không quên!
Anh cho rằng tôi không biết sao? Ngày đó anh cũng với chú nhỏ nói chuyện, tôi đều nghe thấy!
Cô ta là thím nhỏ của anh, là người của chú nhỏ anh!
Chẳng lẽ chú nhỏ của anh nói còn chưa đủ minh bạch sao?
Hoắc Thu Đèn, anh dựa vào cái gì sau khi phản bội cô ta, còn lại định phản bội tôi?
Anh không cảm thấy loại hành vi này của anh thực ghê tởm sao?
Đúng, là tôi sai rồi, tôi không nên hạ dược, tôi thủ đoạn đê tiện, nhưng anh có thể tốt hơn tôi sao?"
Hoắc Thu Đèn ngốc lăng, nhìn Yến Thanh Mộng một cái, trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó liền bị sự tức giận thay thế, "Câm miệng!"
Yến Thanh Mộng nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, phát ra một tiếng cười lạnh.
"Như thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi?
Hoắc Thu Đèn? Cho dù hiện tại anh cùng tôi chia tay, thì có thể như thế nào chứ?
Muốn quay đầu lại theo đuổi em gái tôi sao? A, đời này anh cũng không còn cơ hội!"
Cười xong, Yến Thanh Mộng nước mắt lại đua nhau rơi xuống.
Lúc này đây, cô ta thua hoàn toàn rồi.
Cô ta không bắt được Hoắc Thu Đèn, cũng bắt không được thứ mình muốn.
Tựa như một giấc mộng, cái gì cũng chưa có được.
Yến Thanh Mộng liên tục lui về phía sau, đột nhiên cô ta không muốn Hoắc Thu Đèn tha thứ nữa, dù sao cũng bắt không được, cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người hắn?
Cô ta còn trẻ, cô ta còn có thể đi tìm một nam nhân khác.
Mặc dù không bằng gia thế cường đại như Hoắc Thu Đèn, nhưng chỉ cần có tiền, vậy là đủ rồi!
Suy nghĩ rõ ràng này đó, cô ta cũng lười cùng Hoắc Thu Đèn vô nghĩa, cô ta hừ lạnh xoay người, liền đi ra khỏi phòng bệnh cũng không thèm quay đầu lại.
Vội vàng nện bước mới vừa bước ra cửa, đột nhiên liền thấy được hai người đứng bên ngoài.
Hoắc Kình và Trà Trà đang đứng ở hành lang, không biết đã đến đây từ lúc nào, cũng không biết bọn họ nghe được bao nhiêu.
Yến Thanh Mộng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút xấu hổ, bất quá này đó đối với cô ta tới nói thì không sao cả.
Cô ta xoay người, liền rời đi không có bất cư lưu luyến gì.