Bạch Diên phun tào hồi lâu.
Mới phản ứng lại một vấn đề.
Mẹ nó, tại sao cô ta lại lãng phí cảm xúc của mình vào việc hai người cùng lúc có một cuộc hẹn hò với một người đàn ông vừa già vừa xấu?
Cô ta chỉ không cẩn thận một chút đã bị vô tình bị Bạch Trà điều khiển đi một vòng?
Bạch Trà không nhanh không chậm nhìn cô ta, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ.
" Thời điểm khi cô dẫn tôi đi hẹn hò, cô cũng không nói với tôi rằng đó là một buổi hẹn hò a! Cho nên, tôi học theo cách của cô trực tiếp đưa mọi người qua đây, có vấn đề gì sao?"
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng xen lẫn sự lạnh nhạt lạ thường.
Bạch Diên chạm vào sự lạnh lùng trong mắt cô, trong tiềm thức lùi lại một bước.
Cô ta đưa tay kéo tay áo mẹ Bạch.
Mẹ Bạch lúc này cũng có phản ứng, vừa rồi mất cảnh giác mà ngây người.
Lúc đó, bà ấy không chút suy nghĩ thoát khỏi sự chống đỡ của Bạch Diên, dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Trà.
" Chỉ mấy ngày không thấy, cô cũng đã học lên mặt? Ta xem chính là mấy ngày nay, ta không có đối với cô động thủ, cô liền quên mất! Ta hôm nay phải hảo hào giáo huấn cô! nha đầu chết tiệt!"
Mẹ Bạch vừa mắng vừa đi về phía Bạch Trà, bà ấy tuỳ tiện cầm một cái gạt tàn thuốc, rồi nhanh chóng bước thêm hai bước ném thẳng về phía Bạch Trà.
Bạch Trà nheo mắt động thân mình né tránh.
Gạt tàn thuốc rơi trêи mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Cô không không vui nhìn về phía mẹ Bạch.
" Ngài vừa mới lấy cái gạt tàn thuốc ném tôi, theo phép lịch sự, tôi có phải hay không cũng nên lấy một cái gì đó ném lại ngài?"
Thất Thất khóc thầm kêu lên không tốt, [.........A, Trà Trà, bình tĩnh a! ]
Bạch Trà phớt lờ nó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm mẹ Bạch.
Mẹ Bạch dường như bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, "Cô cái đứa nghịch nữ, cô còn muốn đập chết ta sao? Có tin hay không ta liền giết chết ngươi!" Mẹ nó, thật là muốn lật trời!
Quả nhiên, ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói!
Hôm nay nếu không đánh cho con nha đầu chết tiệt này chết, cũng phải dạy cho cô một bài học!
Ánh mắt mẹ Bạch tàn nhẫn hung ác.
Bạch Trà chỉ cảm thấy chán ghét, tại sao lại có người đáng ghét như vậy?
Không hề do dự muốn đánh chết con gái ruột của mình?
Cô nhíu mày, không nói một lời, lùi lại một bước, cúi người nhặt cái gạt tàn rồi ném thẳng về phía mẹ Bạch.
Cùng một lực đạo, cùng một góc độ.
Mẹ Bạch không kịp tránh, cái gạt tàn đập mạnh vào đầu bà ấy, ngay lập tức bật máu.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn, mẫu thân ngơ ngác sờ sờ đầu, bàn tay đầy máu, "A_________"
Một tiếng hét chói tai, chấn động trời xanh.
Vương tổng phản ứng rất nhanh liền lui về phía sau, mẹ nó, hắn đã nói mà! Đây là một tiểu ác ma.
Cái loại mà một lời không hợp liền lập tức động thủ!
Bạch Diên ánh mắt dại ra vài giây, cô ta vội vàng đi xem vết thương của mẹ mình.
Không ai nghĩ rằng Bạch Trà lại thực sự ra tay và chính xác đến vậy.
Bạch Diên tức giận chỉ vào Bạch Trà, định mắng chửi, trong nháy mắt bắt gặp dáng vẻ mềm mại của Bạch Trà, nhưng ánh mắt lại rất lãnh đạm.
Vẫn còn đó nụ cười bất cần trêи khóe môi.
Nhìn thôi đã thấy rợn người.
Những lời sắp mắng kia, im lặng mà nuốt xuống, không dám nói lời nào, vội vàng gọi người làm đi tìm hòm thuốc.
Mẹ Bạch tuy rằng tính tình hung hăng, nhưng lúc này, bị đánh nên rất thành thật, đứng ở nơi đó yên lặng ôm đầu, thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch Trà đang đứng.
Bà ấy thầm nghĩ không biết cô gái này bắt đầu từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy.
Rõ ràng lúc trước, nếu bị đánh cô cũng không đánh trả, bị mắng cùng không dám nói lời nào, giống như một kẻ ngốc.
Bạch trà hiện tại nhìn vẫn có chút ngốc, nhưng sự lạnh lùng bộc phát từ trong ánh mắt cùng nụ cười khó lường thật sự khiến bà ấy có chút sợ hãi.