Bữa cơm này, Trà Trà ăn rất là vui vẻ.
Sau khi ăn xong, cũng không vội vã hồi cung.
Cô lôi kéo Thượng Quan Cảnh, ở bên ngoài đi dạo vài vòng.
Thượng Quan Cảnh rũ mắt nhìn chỗ tay bị nắm, nhăn nhăn mày, nhưng cũng không nói thêm cái gì, cũng không tránh thoát.
Tùy ý để cô lôi kéo.
Phía sau.
Thu Thủy cùng Hạ Nguyệt vẻ mặt u sầu.
Hai người liếc nhìn nhau, Hạ Nguyệt theo sát phía sau.
Còn Thu Thủy thì cố ý thả chậm bước chân, nhìn về phía đại tướng quân.
"Tướng quân, ngài cảm thấy vị này thân phận có vấn đề gì không?"
Tổng cảm thấy trong lòng rất là bất an, Thu Thủy nhẹ giọng dò hỏi, tuy nói bệ hạ vẫn luôn nói với các nàng, bảo các nàng cứ yên tâm.
Nhưng việc này liên quan đến xã tắc, liên quan đến an nguy của bệ hạ, sao có thể dễ dàng yên tâm?
Vạn nhất thân phận của Thượng Quan Cảnh có vấn đề, vậy bệ hạ tùy thời điểm đều có thể gặp nguy hiểm.
Đại tướng quân thành thật gật gật đầu, "Trở về không đúng lúc."
Sau đó, lại bổ sung thêm.
"Bất quá, Thu Thủy cô nương yên tâm, ta đã phái tâm phúc đi Nguyệt Quốc để điều tra, chắc chắn không lâu sau, sẽ có đáp án, chỉ là trong khoảng thời gian này, còn cần Thu Thủy cô nương cùng Hạ Nguyệt cô nương cẩn thận bảo vệ bệ hạ, hai vị nhất định không thể hoảng loạn."
Thu Thủy trịnh trọng nói, "Vẫn là đại tướng quân suy xét chu đáo."
Tuy nói đại tướng quân tính tình ngay thẳng, cũng theo tiên hoàng một đoạn thời gian, gặp qua nhiều nhiều việc lớn nhỏ, so các nàng hai tiểu cô nương hiểu biết nhiều hơn, suy xét cũng muốn chu toàn hơn.
Sau khi Trà Trà lôi kéo Thượng Quan Cảnh, đi dạo hai vòng, liền không còn hứng thú nữa.
Ở đây chung quanh không có gì ngon, tự nhiên cũng không cách nào khởi lên hứng thú.
Cô nhìn Thượng Quan Cảnh bộ dáng suy yếu, suy nghĩ một chút, liền phân phó, "Thu Thủy Hạ Nguyệt, chúng ta hiện tại về đi, trước đem đại tướng quân đưa về tướng quân phủ, sau đó chúng ta lại hồi cung."
Thu Thủy, "Vâng."
Đại tướng quân trong lòng chấn động, bệ hạ thế nhưng quan tâm đến thần tử, này thật đúng là Tuyết Quốc chi hạnh!
Hắn đôi mắt tỏa sáng, chỉ cảm thấy tiểu hoàng đế càng xem càng thuận mắt.
Trà Trà vẻ mặt mộng bức, "......" Cũng không biết vì cái gì, đại tướng quân nhìn chằm chằm vào ta.
Chẳng lẽ là bởi vì ta ăn vụng bánh phù dung?
Cô suy nghĩ, giả vờ lơ đãng xoa xoa khóe miệng.
Lại rũ mắt nhìn đầu ngón tay, trong lòng càng thêm kinh ngạc, khóe môi của cô cũng không có dính mảnh vụng của phù dung......
Quên đi, không nghĩ nữa, mình vì cái gì muốn đoán tâm tư của đại tướng quân chứ?
Này không phải tự làm khó chính mình sao?
Cô ho nhẹ hai tiếng, lạnh mặt, không biểu tình nhìn về phía trước.
Thượng Quan Cảnh đem thần thái thay đổi của cô nhìn đến rõ ràng, đáy lòng càng thêm mềm nhũn.
Không bao lâu, liền tới tướng quân phủ.
Sau khi khách sáo một phen, Trà Trà ra lệnh cho Thu Thủy quay đầu hồi cung.
Thẳng đến xe ngựa đi càng ngày càng xa, đại tướng quân mới xoay người vào trong phủ, mặt mày, mang theo vài phần ý cười, biểu thị tâm tình cực tốt.
Chẳng qua, ý cười thực mau liền thu liễm, sau đó là tràn đầy lo lắng.
Bệ hạ đơn thuần như vậy, nên làm như thế nào cho phải?
Hắn thở dài, càng thêm cảm thấy trách nhiệm trên vai càng ngày càng nặng!
Trong xe ngựa.
Trà Trà ngồi nghiêng qua một chỗ, không có đại tướng quân, cô cũng lười diễn, thực mau liền thả bay chính mình.
Kết quả khi thả bay chính mình là khiến cho Thu Thủy Hạ Nguyệt sắp hỏng mất.
Tới hoàng cung, Thu Thủy hô một tiếng, không ai đáp lại nàng, nàng quay đầu lại vén mành lên, sau đó liền nhìn thấy bệ hạ nhà mình nhắm hai mắt nằm ở trong lòng ngực của Thượng Quan Cảnh.
Trong nháy mắt, Thu Thủy điều chỉnh lại trái tim đang đập nhanh của mình, ngây ngốc đứng ở chỗ đó, đều đã quên phải làm gì.
Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu lên, không có chút cảm xúc nói, "Nàng ngủ rồi."
Thu Thủy, "............"
Tim nàng giống như từ trên bầu trời rớt đến xuống mặt đất, sau đó lại lạch cạch bò dậy sống lại.
Cảm giác này......Thật đúng là rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ............