Đêm tháng mười mang theo một chút se se lạnh.
Trêи con đường thành phố A, bên cạnh trường Nhất Trung.
Một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục học sinh màu xanh lam đang thu mình lại.
Trước mặt cô ấy là một vài thiếu niên lưu manh.
Những tên thiếu niên, là du khách thường xuyên trêи con đường này.
Thường tranh thủ sự tĩnh lặng của màn đêm, chặn đường những học sinh đi một mình.
Chỉ thấy thiếu niên đầu tóc xanh hung ác nhìn chằm chằm cô gái, "Cô gái nhỏ? Cho ca ca mượn một ít tiền tiêu vặt nào!"
Cô gái bị chặn đường không ai khác chính là Bạch Trà vừa đi qua.
Trước khi cô có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, thì đã xảy ra một cảnh tượng như vậy.
"Hả? Mượn tiền?"
Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào.
Chàng trai sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên một vài cảm xúc khác nhau, hắn tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào gò má cô gái được che đi một nửa bởi tóc mái dày và cặp kính gọng đen.
Qua ánh đèn mờ ảo, chiếc cằm thanh tú của cô gái nhỏ hiện lên lờ mờ, làn da trắng nõn như ngọc.
Tim của thiếu niên đập rất nhanh.
Ý nghĩ đáng khinh trong đáy mắt đột nhiên hiện lên.
"Chậc chậc, nếu không, ca ca sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt? Ngươi cùng ca ca đi một chuyến đi?"
Đám thiếu niên phía sau cười to.
Biết rằng đây là lão đại của bọn họ thích cô gái nhỏ này.
Bạch Trà chớp mắt, nhìn vào mắt của thiếu niên, gật gật đầu, "Được nha."
"Tuy nhiên, cậu phải đưa tiền trước đã!" Cô nhẹ nhàng nói.
Thất Thất, [.........] nó vốn là muốn nhắc nhở cô, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, nó đã bao giờ thấy Trà Trà của nó bị chịu thiệt?
Tưởng muốn chiếm tiện nghi của Trà Trà?
Ah?
Xin lỗi, hoàn toàn không tồn tại!
Vì vậy Thất Thất thay đổi quyết định và nhanh chóng liếc nhìn hoàn cảnh của mấy con đường gần đây, [ Trà Trà, đi bộ vài chục bước về phía nam, có một con hẻm rất tối.]
Trà Trà, " Được a!"
" Thất Thất rất lợi hại!"
[ Không, Trà Trà là lợi hại nhất!]
Vừa đi, Bạch Trà vừa rất ân cần giải thích, "Chúng ta qua đó đi, không có ai cả."
Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh dáng vẻ mềm mại, một vài thiếu niên lưu manh đi theo sau cô.
Thỉnh thoảng, những người đi qua, chỉ cần liếc nhìn thêm một cái, ngay sau đó họ đã bị đám thiếu niên đó dọa sợ vội vàng bỏ đi.
Bạch Trà không sợ hãi bước đến ngõ hẻm, bước chân dừng lại, quay đầu lại, nhìn vài người, "Hay là, các người cùng nhau lên đi!"
Phía dưới cặp kính đen, đôi mắt của cô gái sáng như sao.
"Hả? Cùng nhau? Không tốt lắm đúng không? Tôi sẽ làm trước!"
" Cũng đúng, chỉ cần tốn thêm một chút thời gian."
Vài thiếu niên đang cúi người mỉm cười, không ngờ cô gái nhỏ lại có thể chơi tốt như vậy.
Ba giây sau.
Tiếng cười đột ngột dừng lại.
Bọn họ trơ mắt nhìn lão đại của mình bị một chân đạp mạnh xuống đất, "........" Mộng bức.
"Đại, đại ca? Ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên tóc xanh, "......." Lão tử hiện tại rất có sao!
Mẹ nó, thật hung dữ!
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên lần nữa, cô vén tay áo lên, động tác ưu nhã, ngữ khí mang theo vài phần không kiên nhẫn, "Tôi đã nói lên tất cả, cho phép các người cùng nhau lên, tại sao các người lại không nghe lời?"
Cô không thích nhất những người không vâng lời.
Thất Thất, [ Trà Trà làm rất tốt! Đánh đánh đánh! ]
Hai phút sau.
Bạch Trà từ đầu ngõ rồi đi.
Khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý cười hạnh phúc.
Với đôi tay mảnh khảnh cầm tiền, cô chậm rãi đếm, "Một trăm, hai trăm, ba trăm, bốn trăm........."
Thất Thất xem đến tâm tình háo hức.
[ Lợi hại lợi hại! Trà Trà của tôi rất lợi hại! ]
Bạch Trà đã cười hạnh phúc khi nghe được lời khen ngợi.
"Ta cũng cảm thấy mình là rất lợi hại, mới vừa xuyên đến, liền gặp phải rất nhiều thiếu niên tốt bụng cho tiền tiêu vặt! Tất nhiên, Thất Thất cũng là rất tốt, con hẻm nhỏ mà Thất Thất tìm được rất thích hợp!"
Thất Thất [.......Trà Trà, tôi sẽ rất xấu hổ nếu cô cứ khen ngợi tôi nhiều như vậy! ]
Thẹn thùng.jpg
Tiếp tục nổ lực.jpg