Ninh Phong bỏ tay đang che mắt xuống.
Sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn như chết lặng.
"???"
Làm thế nào mà cô gái nhỏ đó lại đi qua chỗ Chu ca? Là bay qua sao?
Anh ta nhìn tất cả các bạn cùng lớp với vẻ mặt không thể tưởng tượng, hoang mang và kinh ngạc.
Chợt thấy hối hận vì sao mình lại lấy tay che mắt?
Hắn luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ một cảnh tượng được ghi vào lịch sử.
Hắn thở dài một hơi, lẳng lặng đi về vị trí của mình nằm xuống bàn, ánh mắt từ trêи người Chu ca của hắn rồi lặng lẽ dừng ở trêи người Bạch Trà.
Này cô gái nhỏ có thể là tiên nữ hạ phàm, trong lòng hắn cô ấy là một người tràn đầy bí ẩn.
Lúc này, Thấy giáo đứng trêи bục giảng dường như mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đã được Chu Kình Hoán nhường đường, "Bạn học nữ vừa mới vào, em có phải đi nhầm phòng học không?"
Hắn thực sự không nhớ rằng trong lớp 10 có học sinh xinh đẹp như vậy.
Bạch Trà đứng dậy, rất khéo léo trả lời: " Em tên là Bạch Trà, là học sinh mới chuyển đến ngày hôm qua."
"!!!" Vớ vẩn, ngày hôm qua cậu rõ ràng không phải như thế này!
Thầy Dương cảm thấy hôm nay, tiết học này thật sự quá gian nan.
Hắn thở dài và nhìn chằm chằm vào Bạch Trà trong ba giây, học sinh mới đúng là có tên là Bạch Trà, nhưng thực sự là không xinh đẹp như vậy!
Nội tâm thập phần phức tạp.
Mắt hắn kém đến vậy sao?
Hắn không khỏi rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân.
"Bạn học mới, em, em ngồi xuống trước đi, chúng ta tiếp tục học đi."
" Vâng, cảm ơn thầy giáo đã không mắng em đến muộn."
Bạch Trà mi mắt cong lên.
Lại gặp được người tốt.
Vị diện có rất nhiều người tốt!
Thầy Dương sau đó mới nhận ra, "......." Em đến muộn à?
Ah, em đến muộn!
Nhưng mà, em đã cảm ơn tôi, tôi còn có thể nói cái gì nữa,
Ninh Phong ánh mắt đảo qua lại trêи mặt của thầy Dương và Bạch Trà, cuối cùng không kìm được nở nụ cười, nghiêng người về phía Chu Kình Hoán cười lớn, " Chu ca Chu ca, anh có cảm thấy cô gái nhỏ có phải hay không đặc biệt ngoan? Anh xem tôi với cô ấy có phải hay không có tướng phu thê?"
Giọng nói vừa hạ xuống, Ninh Phong đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, không biết có phải không là ảo giác, hắn ta thu mình lại.
Ngay lập tức, hắn ta tiếp tục nhìn Chu ca của mình một cách háo hức.
Chu Kình Hoán cười lạnh ném cho Ninh Phong hai chữ, "Không có."
Ninh Phong, "......." Nhưng là, ta thật sự cho rằng mình cùng cô gái nhỏ có duyên phận!
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Chu ca, Ninh Phong không dám nói ra câu đó.
Hắn lại nằm xuống bàn, lại lặng lẽ nhìn bạch Trà.
Ah, thật là xinh đẹp!
Ba giây sau.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một sườn mặt quen thuộc.
"???" Chu ca, anh chặn không cho em nhìn cô gái nhỏ, anh có biết không?
" Chu ca?"
hắn bực bội hét lên.
Chu Kình Hoán không ngẩng đầu, giọng nói không phân biệt được tức giận, " Ân? Có việc?"
Ninh Phong, "..... Không, không có gì."
Hỏi: Tại sao lại bị thuyết phục như vậy?
Trả lời: Vì bên kia là Chu ca.
Mong muốn tồn tại là một điều tốt!
Về phần tại sao Chu ca đột nhiên trông rất kỳ lạ, chúng tôi không biết, và chúng tôi cũng không dám hỏi.
Bạch Trà ở phía bên kia.
Hừ, cô vẫn một mình, nơi bên cạnh trống không, không, không một ai.
Đây là để cho cô một người một ngựa đi xuống.
Trà Trà và Thất Thất nhỏ giọng bíp bíp.
" Trà Trà, thực ra, ta nghĩ Chu Kình Hoán cũng không đáng sợ như vậy!"
"Nhìn xem, ta bảo để anh ấy nhường đường, anh ấy thực sự đã nhường đường, anh ấy thực sự là một người tốt, quan tâm đến bạn học của mình!"
"Và tôi nghĩ, ngay cả Ninh Phong có thể là tiểu đệ của anh ấy và trở thành chỉ huy thứ hai, ta nhất định có thể đá Ninh Phong khỏi Chu Kình Hoán!
Vậy thì tôi sẽ giành lấy vị trí giáo bá của Chu Kình Hoán!"