Nữ Chính Là Thê Tử Tôi

Chương 16


Nghĩ rồi, Hạ Minh Nguyệt bèn quay sang thăm dò Khúc Nhạc:
“Khúc cô nương chắc hẳn là đang có tâm sự gì đó, trông sắc mặt cô nương không ổn lắm.

Có thể nói ra cho ta biết không, biết đâu ta có thể góp ý cho chuyện của cô nương?”
Thấy người trước mặt đang quan tâm mình trong lòng Khúc Nhạc có chút cảm động.

Nàng định mở miệng nhưng rồi lại thôi, bất giác thở dài một cái.
“Nếu cô nương không tiện nói thì …” Sợ mình làm làm Khúc cô nương khó xử Hạ Minh Nguyệt vội lên tiếng
“Thật ra là vì…”Khúc Nhạc trong lòng thực ra cũng rất muốn tâm sự với người này nên vội cắt ngang
Hạ Minh Nguyệt biết nàng rất muốn tâm sự với mình nên liền im lặng chăm chú lắng nghe.
“Thật ra tiểu nữ đã sớm có ý với Trần công tử, tiêủ nữ thấy Trần công tử khác với những nam nhân mà tiểu nữ gặp từ trước đến nay.

Chàng nhìn tiểu nữ với ánh mắt ngưỡng mộ cho tài đánh đàn của tiểu nữ thay vì những ánh mắt háo sắc , luôn dán lên người tiểu nữ đầy du͙ vọиɠ như những tên nam nhân khác.

Lúc đó, tiểu nữ chỉ coi Trần công tử như một người bằng hữu, một người huynh nhưng thời gian tiếp xúc với chàng ấy lâu dần khiến tiểu nữ nhận ra mình đã có tình cảm với chàng ấy mất rồi.


Ngày hôm qua là một ngày khủng khϊếp đối với tiểu nữ vì tiểu nữ không kiếm đủ số tiền trong 1 tháng mà bà chủ quy định nên bị bà ta tùy ý xử lí”.
Khúc Nhạc thở dài rồi tiếp tục nói tiếp: “Sở dĩtiiểu nữ có thể được bán nghệ chứ không bán thân theo ý mình muốn là đều có nguyên do.

Tiểu nữ đã hứa với bà ta mỗi tháng sẽ kiếm cho bà ta đủ tiền từ việc bán nghệ với điều kiện là tiểu nữ sẽ không bán thân.

Nào ngờ tháng đó bà ta đột ngột tăng số tiền đó lên khiến tiểu nữ không kịp trở tay nên mới xảy ra cớ sự này”.
Sau khi nghe được câu chuyện của Khúc Nhạc, Hạ Minh Nguyệt có chút đồng cảm với nàng.

Nàng xót thương cho thân phận của Khúc Nhạc nhưng cũng đồng thời ngưỡng mộ cô đã dám đấu tranh, chống chọi vì cuộc sống của mình.

Ở thời đại này mấy ai được như vậy, nam nhân còn khó nói gì đến nữ nhân.
“Cô nương có phải muốn biết Trần công tử cũng có ý với mình không, đúng không?” Nghe những lời Khúc Nhạc kể nàng đã sớm đoán ra được tâm tư của Khúc Nhạc
“Đúng thế, quả nhiên là Hạ cô nương”.
“Ta sẽ giúp hai người”.

Hạ Minh Nguyệt nở một nụ cười đầy hàm ý
“Đa tạ Hạ cô nương”.

Khúc Nhạc trong lòng có chút vui mừng đáp lại
Hai người đã nói gì đó với nhau khi nghe xong Khúc Nhạc tỏ vẻ đồng ý.

Khúc Nhạc lúc này trong lòng thầm mong Trần Văn cũng có ý với nàng.

Nàng không dám mơ sẽ được là thê tử của Trần Văn, nàng chỉ muốn được ở bên cạnh Trần Văn mà thôi, dù cho có phải làm thϊếp thì nàng sẽ chấp nhận.


Không cần phải nói, gia đình Trần Văn giàu sang cỡ nào, địa vị cao quý thế nào.

Trần Văn vốn là đại công tử, tương lai sẽ kế thừa sự nghiệp Trần gia, còn nàng chỉ là một kỹ nữ đến từ thanh lâu, cũng biết hai người vốn không cùng một thế giới.

Dù là vậy nhưng nó vẫn không dập tắt khao khát mong muốn được ở cạnh bên chàng của nàng.
Bỗng một âm thanh vang lên từ phía cửa: “Đại thiếu gia, ngài đến đây làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ đến thăm Hạ Minh Nguyệt thôi”.

Lâm Chi đáp lại
Nghe thấy tiếng Lâm Chi đang ở ngoài cửa khuôn mặt nàng bỗng tối sầm lại.

Từ trước đến giờ, Lâm Chi làm gì đến thăm nàng chứ, chắc chắc vì nghe Khúc Nhạc ở đây nên mới mò tới.

Hạ Minh Nguyệt thấy Lâm Chi bước vào cửa liền cất giọng: “Chàng đến đây làm gì, nếu là đến thăm thϊếp thì thϊếp vẫn khỏe, vẫn sống tốt không cần chàng bận tâm.

Mời chàng về cho”.
“Ta không đến đây vì chuyện đó”.
“Hay là chàng đến đay là vì Khúc cô nương”.
Khúc Nhạc thấy tình hình không ổn vội xin phép rời đi để lại không gian cho Lâm Chi và Hạ Minh Nguyệt.

Sau khi thấy Khúc Nhạc rời đi Hạ Minh Nguyệt vô thức thở phào nhẹ nhõm khiến cho Hạ Minh Nguyệt càng thêm khó chịu.

Nàng tiến đến lại gần Lâm Chi: “Quả nhiên là như vậy”.
Nhìn thấy biểu tình của Hạ Minh Nguyệt, Lâm Chi vội giải thích: “Ta..”
Cô chỉ vừa mới nói được một chữ thì đã bị Hạ Minh Nguyệt cắt ngang: “Chàng thích nàng ta lắm sao, ta có gì không bằng nàng ta, ta…”.
Nàng có biết bao nhiêu từ muốn thốt ra với cô để cho thỏa nỗi lòng mình thì bất ngờ bị cô hôn.

Cô nhẹ nhàng đặt cánh môi của mình lên đôi môi vẫn còn đang nói những lời trách móc cô.

Nàng vội đẩy cô ra nhưng không được mà lại càng khiến cô ra sức hôn thật chặt cánh môi của nàng rồi không biết từ lúc nào đã thâm nhập vào bên trong khoang miệng nàng.

Lúc này nàng không còn ra sức đẩy cô ra nữa mà vô thức đáp trả lại hành động của cô.

Hai con người này bắt đầu đưa lưỡi quấn quýt lấy nhau, đáp trả đối phương một cách mạnh bạo hơn.

Bình Luận (0)
Comment