Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 24

Từ Trạch vừa c ởi quần áo của mình, vừa cẩn thận trải ngoại y và nội y lót lên trên mặt đất trong sơn động, mãi đến khi trên người chỉ còn sót lại một cái qu@n lót mới dừng lại.

Hắn hơi ngại ngùng nhìn về phía Nhiếp tiểu nữ chính đang ngắm nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lấp lánh, phân vân món đồ cuối cùng này có nên cởi xuống hay không. Trong lòng hắn không khỏi thở dài, hắn nhớ nữ chính trong tiểu thuyết của mình rõ ràng không phải là kiểu to gan lớn mật, bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ như thế.

Cuối cùng Từ Trạch vẫn không thể nào cởi qu@n lót xuống trước cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Nhiếp Linh Vân, gương mặt hắn hơi ửng đỏ, nói với thanh âm trầm thấp hơn so trong ngày thường: "Ngài... Ngài đừng sợ, cũng c ởi quần áo ra đi."

Nhiếp tiểu sư muội lúc này liền mở vạt áo trên người ra, cởi xuống từng kiện đồ, vứt lên đống y phục hắn đã trải ra trên mặt đất.

Từ Trạch làm sao dám nhìn nàng c ởi quần áo, liền xoay người trải quần áo mà nàng cởi xuống chồng lên y phục của chính mình.

Chờ đến khi làm xong những việc này, người phía sau cũng không ném thêm quần áo cho hắn nữa, Từ Trạch mới hít sâu một hơi, cuối cùng xoay người lại nhìn người sắp sửa l@m tình cùng hắn.

Đập vào đôi mắt của hắn, chính là Nhiếp tiểu nữ chính đã trần như nhộng.

Khác với bắp thịt rắn chắc, thân hình cường tráng, làn da màu đồng cổ của nam chính Giang Thành mà hắn xuyên vào, Nhiếp Linh Vân tuy võ công cao hơn hắn một bậc, nhưng da trắng như tuyết, thân hình mảnh khảnh, nhìn thoáng qua giống như một khối mỹ ngọc ở dưới ánh trăng tỏa sáng rực rỡ.

Nếu như để ý kĩ hơn, có thể thấy tuy bộ ng ực chưa phát d*c của nàng phẳng lì, nhưng phía trên có hai hạt đậu đỏ nhỏ nhắn trông rất đáng yêu; vòng eo bình thường mềm dẻo mạnh mẽ, vào lúc này đẹp đẽ đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng; ngay cả chỗ tư mật cũng chưa mọc quá nhiều lông mao, thịt vật đang dựng đứng thẳng tắp kia cũng trắng trẻo nõn nà không giống vật phàm...

Chờ chút, hình như có vật gì đó kỳ quái đi lạc vào đây?!

Thần Sáng Thế Từ nhìn thấy dưới bụng nữ chính nhà hắn có thứ kia kích cỡ không hề thua kém gì so với người trưởng thành, không thể tin được dụi dụi mắt.

Dụi mắt xong nhìn lại lần nữa, thế nhưng cái thứ chỉ nên thuộc về đàn ông kia vẫn đang ở đó; thậm chí trong ánh mắt của hắn còn phình to hơn một chút!

Từ Trạch trợn mắt há mồm nhìn Nhiếp tiểu sư muội —— bây giờ nên gọi Nhiếp tiểu sư đệ —— nhẹ nhàng cười, nói: "Ta đã bảo trên người ngươi có cái gì, trên người ta cũng có cái đó mà!"

Đù má, ngươi thế mà thật sự có d**ng vật (danh từ)!

"Ngươi... Ngươi..." Nữ chính bé nhỏ tham ăn mình hầu hạ hai năm qua trong chớp mắt chuyển giới từ nữ thành nam, Thần Sáng Thế Từ chỉ cảm thấy vòm họng ngòn ngọt như sắp phun ra máu, cả người run rẩy chỉ vào đối phương lớn tiếng hỏi: "Từ khi nào ngươi biến thành nam nhân? !"

Nhiếp Linh Vân luôn luôn luôn đ ĩnh đạc cao ngạo lúc này bỗng trở nên ngượng ngùng, y nói: "Ta đã muốn cho ngươi biết từ lâu, cũng muốn nói với ngươi rằng tên của ta không phải là 'Linh Vân', mà thật ra là 'Lăng Vân' trong 'lăng vân chi chí'[1]. Nhưng ta đã hứa với mẫu thân sẽ không kể cho ai nghe, trong môn phái trừ phụ thân ra cũng chỉ có Đồ bá bá biết ta không phải là nữ... Ngươi hôm nay biết rồi, nhưng cũng không được phép nói cho người khác biết!"

Ông đây nói cho người khác biết làm cái đếch gì!

Chẳng trách hái hoa tặc từ nam nhân biến thành nữ nhân!

Chẳng trách tên này bị hạ thuốc Xuân phong ngọc lộ sẽ có phản ứng!

Từ Trạch hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ không người để khóc thương.

Người này cũng giống như hoa khôi học bá vườn trường trong cuốn tiểu thuyết trước đó, giới tính thay đổi, mà Nhiếp tiểu nữ chính còn giấu diếm hắn tận hai năm. Y nói xong liền đi đến chỗ y phục đã được hắn trải sẵn ra đất ngồi xuống, hai chân mở rộng, dịu dàng thúc giục: "Thời gian không còn nhiều, ngươi mau tới đây đi."

Có cái cờ mà ông đây đến!

Từ Trạch vốn dĩ đã không cương nổi, nay lại gặp phải một biến cố lớn vượt xa dự tính của hắn như vậy, phía dưới càng trở nên hoàn toàn mềm nhũn.

Trời đụ nếu sớm biết trước tên này là nam, hắn đã đuổi y vận khinh công xuống núi tìm thanh lâu hoặc kỹ nữ chưa khai bao giải độc từ lâu rồi được không? !

Đợi đến bây giờ thì đã làm lỡ bao nhiêu thời gian, có đi tìm người khác cũng không kịp nữa, nhưng hắn lại không cương nổi... Mắt thấy nữ chính chuyển giới nhà mình càng ngày càng gần tới thời điểm độc phát thân vong, có thể chết bất cứ lúc nào, Từ Trạch lo sốt vó đến mức tự vò đầu mình.

Mà cái tên ngồi ở trên đống y phục kia, d**ng vật vẫn c**ng cứng ngẩng cao đầu, gương mặt oan ức nhìn hắn: "Chẳng phải ngươi nói mong muốn cùng ta làm việc này, trong lòng vui đến mức không nói nổi thành lời sao? Tại sao, tại sao... Tại sao ta là nam nhân thì ngươi liền không vui!"

Tên Nhiếp Linh Vân này, à, không, là Nhiếp Lăng Vân, nói đến mấy chữ cuối cùng, vành mắt đều đỏ bừng lên.

Từ Trạch nhìn thấy y như vậy, suy nghĩ lại thì người trước mặt này cũng chỉ là một đứa bé trai, cùng lắm mới mười sáu tuổi, ở thời hiện đại thì đang học lớp mười một, bây giờ lại phải đối mặt với chuyện sống chết —— kiếp nạn này là do hắn một tay xếp đặt trong tiểu thuyết gốc, dẫn đến việc thế giới này cũng xảy ra —— hắn liền cảm thấy vừa chột dạ vừa mềm lòng.

Hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ hiện tại cũng không còn cách nào khác, đành xem như là báo đáp ân tình đối phương cứu mình từ trong tay d@m tặc vậy. Đợi đến khi hắn xuống núi nhất định phải tìm được biện pháp bảo vệ Đoạn Nhạc môn, sau buổi tối hôm nay hai người sẽ không được gặp nhau nữa.

Từ Trạch trong lòng đã ra quyết định, sau đó lại thở dài, cuối cùng vẫn mở miệng ra nói với nữ chính chuyển giới nhà hắn: "Cũng không phải là ta không vui, chẳng qua hôm nay ta mệt mỏi quá mức lại gặp phải chuyện kinh hãi, phía dưới sợ là một lúc lâu nữa cũng không cứng nổi, sẽ làm lỡ việc giải độc của ngươi. Ngươi nếu như... Ngươi nếu như bằng lòng, Giang Thành tối nay sẽ làm giải dược của ngươi, để ngươi tùy ý sử dụng."

Hắn vừa dứt lời, liền cởi luôn cái qu@n lót cuối cùng trên người mình xuống.

Nhiếp Lăng Vân ban đầu nghe vậy không hiểu lắm, cả người sững sờ trong chốc lát, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy, chỉ một lúc sau liền đè Từ Trạch xuống thảm y phục vốn dĩ hắn trải sẵn ra cho y.

"Trong lòng ta, trong lòng ta cũng cực kỳ vui vẻ!" Nhiếp (cựu) nữ chính trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nói xong câu đó, y liền theo bản năng của nam nhân, đỡ lấy phân thân c**ng cứng của mình đâm vào bên trong hậu huyệt của Từ Trạch.

"A! Ngươi nhẹ chút!" Bí động khô khốc căng chặt chưa bao giờ trải qua chuyện hoan hảo, bị tính khí nam tính thoáng cái đâm mạnh chen vào, cho dù mới chỉ là đỉnh đầu, cũng khiến cho Từ Trạch đau đến mức lập tức hét lên.

Tên nữ chính chuyển giới này tuổi vẫn đang còn nhỏ, cái thứ phía dưới kia cũng rất xinh đẹp, nhưng xét đến vấn đề kích cỡ, e là so với bảo bối của nam chính hắn cũng không kém hơn là bao.

Nhìn thấy người ở trên thân hoàn toàn không có kỹ xảo giường chiếu gì, còn muốn dưới tác dụng của dâm dược làm bừa theo bản năng, Thần Sáng Thế Từ suy nghĩ vì phía sau của chính mình, đành cắn răng vứt hết mặt mũi, nói rằng: "Như vậy không được đâu, ngươi để cho ta... Để cho ta ngồi lên trên người ngươi, ta tự mình động."

Nhiếp Lăng Vân thấy hắn thật sự đau dữ dội, liền nghe lời rút d**ng vật ra, xoay người nằm ngửa trên đống y phục trải trên mặt đất.

Thần Sáng Thế hít sâu một hơi, đỏ mặt dùng ngón tay dính nước bọt nhẹ nhàng c ắm vào trong hậu đình của mình mấy lần, sau đó tách rộng hai chân ra nửa quỳ trên người nữ chính đáng lẽ phải bị đè trong tiểu thuyết gốc, đỡ lấy thịt vật thô to nóng bỏng của đối phương nhắm ngay phía sau bí động, từng chút một, từng chút một hạ thấp cơ thể xuống phía dưới.

"Đau quá..." Cho dù là tự mình làm, cúc huyệt cũng mới chỉ được làm ướt khuếch trương đơn giản, lần đầu tiên phải nuốt thịt vật nam nhân vào không hề dễ dàng gì. Từ Trạch mới chỉ gắng gượng dùng hậu đình ngậm lấy phần đầu d**ng vật c ứng rắn của Niếp Lăng Vân, đã cảm thấy phía sau sắp nứt ra rồi, không nhịn được khàn giọng than đau.

Thế nhưng nghĩ đến việc thời gian để giải thứ thuốc Xuân phong ngọc lộ này không còn nhiều lắm, hắn liền nắm chặt tay quyết tâm ngồi xuống phía dưới, nuốt thêm phân thân c ắm vào trong cơ thể.

Bí động còn trinh căng mịn bị d**ng vật trẻ tuổi trắng trẻo to dài xâm nhập vào từng chút một, khai phá huyệt thịt đang đóng kín, ma sát lên thành ruột, càng ngày càng đâm đ ến nơi rất sâu bên trong. Từ Trạch tự mình động, mới nuốt được một nửa thứ hùng tráng kia, cẳng chân đã bắt đầu run rẩy như nhũn ra, chỉ đành tạm thời ngừng lại một lúc th ở dốc.

Nhưng người được hậu đình của hắn bao bọc m út lấy kia làm sao hài lòng.

Dưới tác dụng của dâm độc, d**ng vật đã sưng to đến phát đau được huyệt thịt mềm mại ngậm chặt an ủi, phảng phất như có vô số cái miệng nhỏ đang hầu hạ thứ c**ng cứng của chính mình. Nhiếp tiểu xử nam trước đây chưa từng nếm trải qua loại kh0ái cảm cực hạn này, chỉ mong sao có thể lập tức đâm cả cây phân thân vào bí động kia hưởng thụ.

Dưới tình huống trúng độc vẫn còn có thể cố hết sức khắc chế d*c vọng, Nhiếp Lăng Vân đã xem như có tính tự chủ cao hơn người bình thường rất nhiều. Kết quả người phía trên động tác quá chậm, mới chỉ nuốt lấy được một nửa phân thân của y đã dừng lại...

Trong nháy mắt sợi dây lý trí của Nhiếp nữ chính trước đây đứt phựt, chuyển động phần eo, tự mình đâm về phía huy3t động của Từ Trạch.

"A a a..." Trong bí động bị d**ng vật tàn nhẫn thao vào, một mạch mở rộng tràng đạo căng chặt c ắm vào nơi cực sâu, cả người Từ Trạch căng cứng, chỉ có thể r3n rỉ.

Cẳng chân của hắn vốn dĩ đã mềm nhũn không có sức lực, lại bất cẩn đứng trụ không vững, thoáng cái ngồi hẳn xuống trên người Nhiếp Lăng Vân, cả căn d**ng vật thô to kia liền hoàn hoàn đâm vào bên trong cơ thể.

Thế là, Nhiếp tiểu xử nam – người đã chống chọi với loại xuân dược đỉnh cao như Xuân phong ngọc lộ hơn nửa canh giờ – bị kh0ái cảm được cắ m vào trong huyệt thịt mềm mại tước hết vũ khí đầu hàng, xuất ra một tràng t1nh dịch nóng rực trong cơ thể Từ Trạch.
Bình Luận (0)
Comment