Từ Trạch còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Nhiếp chưởng môn gửi gắm mình đến chỗ bạn cũ học võ công, Nhiếp cựu nữ chính đã xuống giường mở cửa mời ông bước vào.
Nhiếp Lăng Vân dẫn phụ thân vào trong phòng, Nhiếp đại hiệp vừa ngồi xuống bên chiếc bàn tròn, còn chưa kịp nói gì, y đã quỳ hai đầu gối xuống đất, lập tức dập đầu ba cái.
Sau khi được đối phương nâng dậy với vẻ mặt kinh ngạc, Nhiếp cựu nữ chính liền kể hết những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua —— đương nhiên, y không kể việc chính y phát hiện ra dấu vết rồi đến cứu Từ Trạch, mà lại nói hai người bọn họ bị một yêu phụ tên Hoắc Tình chuốc thuốc mê rồi bắt đi.
Thuật lại xong tất cả mọi chuyện, Nhiếp Lăng Vân dập đầu với phụ thân y một cái nữa, rồi ngẩng mặt lên nói rằng: "Là do nhi tử khăng khăng xuống núi nên mới dây phải ả yêu phụ Hoắc Tình kia, Giang Thành hắn vì cứu nhi tử mà bị vấy bẩn tấm thân trong trắng, nhi tử đã quyết định muốn chịu trách nhiệm với hắn!"
Ông đây đếch cần ngươi chịu trách nhiệm biết không!
Từ Trạch còn chưa kịp nói lời từ chối, thì đã nghe thấy Nhiếp chưởng môn trầm ngâm nói: "Con dự định chịu trách nhiệm như thế nào?"
Trong lòng Nhiếp cựu nữ chính hiển nhiên đã có tính toán từ lâu, bật thốt lên đáp: "Nhi tử dự định tổ chức hôn lễ với Giang Thành, dù sao nhi tử đã chiếm đoạt thân thể của hắn, đây là lỗi của nhi tử.
Tuy nhiên không thể để người trong giang hồ cười nhạo hắn không tài cán gì mà trèo cao, kính xin phụ thân thu nhận Giang Thành làm đồ đệ, đợi ba năm sau hắn rèn luyện có thành tựu, nhi tử sẽ cho hắn ở rể Đoạn Nhạc môn, làm con rể của ngài."
Tổ chức hôn lễ cái đầu ngươi ấy!
Con rể cái quần què!!
Ngươi muốn cho ông đây ở rể, vậy ngươi có từng hỏi xem ông đây có đồng ý gả cho một tên nam nhân hay không (ở rể có thể xem như là nam gả nữ)!
Thần Sáng Thế Từ suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, tức đến mức cả người run lẩy bẩy, chỉ chờ Nhiếp chưởng môn giống như trong tiểu thuyết gốc - không muốn gả con gái cưng cho Giang Thành - cũng từ chối lời đề nghị kết hôn hoang đường này của con trai ông.
Ai biết được, trong tiểu thuyết gốc là con gái "gả" cho Giang Thành, vào lúc này lại biến thành con trai "cưới" nam chính, hai việc này chỉ khác nhau một chữ khiến Nhiếp đại hiệp suy tư trong chốc lát, sau đó lại quan sát Từ Trạch vài lần, cuối cùng nói rằng: "Vậy cứ làm như lời con nói đi.
Nếu như hắn thật sự là người có tài có đức, ta sẽ đồng ý cho hắn ở rể gả cho con, chờ vài trăm năm sau hai người có thể cùng nhau chưởng chấp Đoạn Nhạc môn, cũng xem như báo đáp ân đức hắn cứu con một mạng."
...!Nhiếp chưởng môn ông đọc nhầm kịch bản của đạo văn sao?!
Thần Sáng Thế Từ vốn tưởng rằng hắn sắp được giải thoát, có thể lập tức lên đường xuống núi, ai ngờ sự tình thành ra như vậy.
Thân thể bị thao cả một đêm đã rất yếu ớt, nay lại thêm cha vợ tương lai hoàn toàn không diễn theo cốt truyện tiểu thuyết gốc chọc tức, hắn kinh sợ lại giận dữ quá độ, hai mắt tự nhiên tối sầm lại ngất đi.
Khi Từ Trạch tỉnh lại, hắn vẫn đang nằm ở trong khuê phòng của "tiểu sư muội" Đoạn Nhạc môn.
Thấy hắn mở mắt ra, Nhiếp cựu nữ chính vẫn luôn đứng canh ở bên giường lập tức nhào lên người hắn, miệng mừng rỡ nói rằng: "Giang lang [1], ngươi cuối cũng tỉnh rồi.
Ngươi đã hôn mê một ngày, Đồ bá bá nói nếu ngươi cứ không tỉnh lại, e là sẽ gặp nguy hiểm."
Ngươi mới Giang lang thì có!
Ông đây rõ ràng tài trí hơn người, chẳng qua chưa đến thời thôi!
Chờ một chút...!Đồ bá bá...!
Thần Sáng Thế Từ mơ hồ nhớ lại trong tiểu thuyết gốc, Nhiếp chưởng môn ngoài người bạn thân sau này làm sư phụ của nam chính ra, còn có một bằng hữu thâm giao họ Đồ - không những là nhân vật hỗ trợ quan trọng cho nam nữ chính giai đoạn về sau, mà còn là danh y nổi tiếng thiên hạ...!
Nghĩ đến chuyện Nhiếp Lăng Vân từng nói vị Đồ danh y này cũng biết y là nam giả nữ, Từ Trạch liền đoán được đối phương có lẽ đã nhìn thấu việc làm của hắn và Nhiếp cựu nữ chính đêm qua, gương mặt lập tức đỏ bừng.
"Ngươi...!Ngươi nói vớ vẩn gì với Nhiếp chưởng môn vậy!" Hắn đẩy người phía trên ra, cắn răng nói: "Ngươi và ta đều cùng giới tính, làm sao có thể gả cưới cho nhau được.
Xưa nay làm gì có chuyện nam nhân cùng nam nhân thông hôn!"
Nhiếp Lăng Vân sau khi bị đẩy ra lại tiếp tục nhích gần về phía hắn, gương mặt kiều diễm mang nét cười nhàn nhạt: "Sao Giang lang lại bảo thủ như thế? Ngươi và ta là hai bên tình nguyện, cần gì phải quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Huống hồ người ở bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy ta và ngươi nam anh tuấn nữ xinh đẹp, chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Song túc song phi [2], kết thành vợ chồng thì có gì sai?!"
Mắt thấy sắp thật sự bị tên này nhốt lại ở trong Đoạn Nhạc môn, Từ Trạch cũng không đẩy y ra nữa, chỉ lạnh lùng nói rằng: "Đó chỉ là lừa được người ngoài, nhưng không dối được trái tim của chính mình.
Người mà trong lòng Giang mỗ ta yêu mến chính là Đại tiểu thư, tiểu sư muội của Đoạn Nhạc môn.
Hiện tại ta xem như Nhiếp Linh Vân đã chết, trên đời không còn có người này.
Đêm qua cùng ngươi làm chuyện đó, cũng chẳng qua là sợ ngươi vì ta mà chết...!Nếu trong lòng ngươi còn có một chút biết ơn việc ta lấy thân cứu ngươi, thì mau đi nói với Nhiếp chưởng môn ngươi thay đổi chủ ý, muốn cho ta xuống núi!"
Từ Trạch nói ra những lời vô cùng dứt khoát tuyệt tình, trong lòng hắn âm thầm đắc ý, lần này nói cái gì cũng đều theo sự phát triển của cốt truyện tiểu thuyết gốc.
Thế nhưng hắn lập tức cảm thấy lồng ngực đau đớn một hồi, hai mắt tối sầm lại liền ngất đi.
Chờ đến khi Từ Trạch...tỉnh lại, đã sợ ngây cả người.
Hắn mơ hồ nhớ lại ở thế giới trước đó, có một cái cơ chế khiến người đau tim ngất đi, khi mở mắt ra thì đã quay ngược thời gian trở về thời điểm cũ.
Nhưng hắn xuyên việt đến thế giới này đã hai năm, trước nay chưa từng gặp lại việc này, nên cũng đã sớm quên mất.
Ai ngờ được hắn một giây trước vừa từ chối đề nghị hoang đường ở lại Đoạn Nhạc môn làm rể của Nhiếp Lăng Vân, một giây sau đã bị quay ngược thời gian trở về.
Hắn rõ ràng là theo cốt truyện tiểu thuyết gốc mà?!
Chẳng lẽ cái cơ chế trở về không biết là để làm cái quần què gì này muốn ép hắn ở lại Đoạn Nhạc môn cùng kề vai sát cánh, chống lại thảm họa diệt môn?!
#nói thật, ta không hiểu cơ chế trở về của các ngươi lắm#
Thần Sáng Thế Từ nhắm chặt hai mắt giả vờ vẫn còn đang hôn mê, đợi đến khi suy nghĩ kỹ lần này nên ứng đối ra sao, hắn mới từ từ mở mắt ra lần nữa, đón lấy ánh mắt kích động Nhiếp cựu nữ và một thân thể nhào lên người mình.
"Giang lang, ngươi cuối cũng tỉnh rồi.
Ngươi đã hôn mê một ngày, Đồ bá bá nói nếu ngươi cứ không tỉnh lại, e là sẽ gặp nguy hiểm."
Nhiếp Lăng Vân vẫn nói những lời giống y như đúc lúc trước, nhưng đoạn sau y không đợi Từ Trạch thốt ra câu từ chối ở lại Đoạn nhạc môn ở rể, cả người đã ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta đã hỏi Đồ bá bá về thứ độc Xuân phong ngọc lộ kia rồi.
Ông nói...!Ông nói ả yêu phụ Hoắc Tình kia cực kỳ độc ác, bản thân nàng có giải dược không sợ, nhưng nếu là nam nhân bị nàng để ý mà không phục tùng nàng, đi tìm những người khác, dư độc của dâm dược kia tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng..."
Nhiếp cựu nữ chính trên mặt bắt đầu đỏ bừng, ấp a ấp úng tiếp tục nói: "Dư độc của dâm dược kia liền sẽ, liền sẽ...!khiến cho người trúng độc một khi đã nếm qua tinh dịch của người khác, bất kể là nam hay nữ...!đều sẽ biến thành dâm oa đãng phụ, từ nay về sau không thể sống thiếu nam nhân."
What the fuck!
Nghe được câu nói này của Nhiếp Lăng Vân, Từ Trạch chỉ cảm thấy kinh hãi tột độ, bị dọa cho sợ ngây người.
Đờ mờ thứ hắn viết là một quyển tiểu thuyết võ hiệp chính thống cơ mà, cái tình tiết chỉ có trong truyện sếch (sex) 18+ này từ đâu ra vậy?!
Thần Sáng Thế Từ được Nhiếp cựu nữ chính tiết lộ cho một tin tức chấn động hoàn toàn choáng váng, mấy ngày liền đầu óc đều ngơ ngẩn, ngay cả khi nghe báo chi nhánh của Bách Bảo Các bên dưới ngọn núi kia quả nhiên chỉ là giả, bây giờ đã lầu không người trống, hắn cũng không có phản ứng gì.
Đến tận ngày sinh nhật Nhiếp Lăng Vân mười sáu tuổi, trong buổi gia yến sinh thần bái Nhiếp chưởng môn làm sư phụ thì hắn mới dần dần tỉnh táo lại.
Vị tiểu sư đệ mới ra lò này của Đoạn Nhạc môn kính sư phụ ba chén rượu xong, tự nhiên bị cả một đoàn sư huynh sư tỷ kéo đến mời vô số chén rượu.
Mãi khi hắn uống đến mức mặt đỏ gay, chân đi không vững, mới được thả về nơi ở mới của mình.
Đoạn nhạc môn đất đai rộng lớn, đệ tử trong môn phái đều sống một mình trong tiểu viện.
Từ Trạch đẩy cánh cửa lớn bước vào sân, hơi lảo đảo tiến vào phòng ngủ mới nhớ ra chưa đóng lại cửa viện.
Thế nhưng hắn cũng lười đi kiểm tra lại, chỉ khóa kỹ cửa phòng, sau đó tung người nằm trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng hắn suy nghĩ, kể từ đêm trong sơn động kia đến nay đã tám chín ngày trôi qua, trên người hắn vẫn không có thêm tình huống gì khác thường, có thể chuyện Xuân phong ngọc lộ kia chỉ là nghe sai đồn bậy, không đúng sự thật.
Nhưng hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại cảm thấy một cỗ dục hỏa dần dần thiêu đốt ở trong người, bí động từng được nếm trải tinh dịch nam nhân bắn vào kia của cũng hắn dần dần trở nên ngứa ngáy vô cùng.
- -------------------------------------------------------------
Chú thích
[1] Giang "lang": Lang ở đây là "lang quân", thường là cách người phụ nữ gọi chồng mình, có thể hiểu là Nhiếp Lăng Vân đang gọi Từ Trạch là chồng ơi.
[2] Song túc song phi: Ý chỉ việc nam nữ bên nhau như hình bóng không rời.