"Ta... Ta đi trước, ngày mai tới tìm ngươi sau." Nhiếp Lăng Vân liếc nhìn người trong phòng một cái, vừa nói vừa xoay người chuẩn bị đi mất.
Người mình luôn mong đợi trong lòng đã tự đưa tới cửa, Từ Trạch làm sao chịu để y đi, lập tức hô lên: "Đừng đi! Cầu xin ngươi, đừng đi..."
Nhiếp Lăng Vân nghe thấy tiếng hắn gọi, thoáng chốc dừng chân, quay đầu lại chỉ nhìn thấy hắn nửa th@n dưới tr@n trụi, ngồi dưới đất hai chân banh rộng, trên mặt y lộ ra vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn đi vào phòng, cài cửa lại cẩn thận che đi cảnh xuân sắc bên trong.
"Ngươi bị làm sao vậy?" Nhiếp Lăng Vân đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống, chẳng biết là y thật sự không biết, hay là biết rồi mà vẫn cố ý hỏi một câu.
"Ta..." Bởi vì đối phương tới gần, Từ Trạch chỉ cảm thấy sự khô nóng trên người và phía sau càng thêm mãnh liệt, hắn cắn môi mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra: "Dư độc của Xuân phong ngọc lộ trong cơ thể ta hình như đang phát tác, ngươi... Ngươi có thể giúp ta, giúp ta giải độc được không?"
Nói xong, hắn lại sợ bị Nhiếp cựu nữ chính dứt khoát từ chối thì sẽ rất xấu hổ, nên lại bổ sung thêm một câu cứu vãn tình thế: "Nếu như ngươi không đồng ý thì thôi, ta đi xuống dưới núi vào trong trấn tìm nam phong quán [1]..."
Nhiếp Lăng Vân vốn dĩ một mực tỏ ra vẻ thờ ơ lạnh lùng, nhưng khi nghe đến đoạn hắn nói ra ba từ "nam phong quán" liền rốt cuộc không kìm nổi nữa, lôi người đang ngồi trên mặt đất đứng lên, ôm trở về trên giường.
"Hóa ra Giang sư đệ đã có tính toán cả", Nhiếp tiểu sư tỷ chỉ trong một thời gian ngắn đã lột s@ch hết quần áo trên người Từ Trạch, đè hắn xuống dưới thân, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: "Nhưng Đoạn Nhạc môn ta lại không gánh được ô danh có đệ tử d@m đãng đến cầu xin tiểu quan [2] thao mình!"
Từ Trạch thầm nghĩ bản thân hắn có cầu xin được làm đệ tử của Đoạn Nhạc môn đâu, nhưng hiện tại bên trong hậu huyệt của hắn đã ngứa ngáy đói khát khó nhịn, liên lục đóng mở chờ một thứ gì đó thô to đâm xuyên vào, giây phút này làm sao còn có thể châm chọc người phía trên, chỉ có thể mở miệng ra van nài: "Là tại ta không biết suy nghĩ, sư huynh ngươi đừng tính toán với ta... Bây giờ trong người ta thật sự rất khó chịu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi mau mau giúp ta thư giải thứ dâm độc này."
Hắn vừa nói vừa nâng hạ th@n lên, dùng miệng bí động liên tục mấp máy cọ sát lên phần háng dưới bụng Nhiếp Lăng Vân ý đồ câu dẫn, lại kinh ngạc phát hiện ra nơi đó đã ngẩng cao đầu cứng ngắc từ lâu, thậm chí phần vải bên ngoài hình như còn đang hơi ẩm ướt, giống như người trên thân lúc nãy cũng vừa thủ d@m rồi b ắn ra luôn trong quần vậy.
Nhưng hiện tại trong đầu Từ Trạch chỉ còn tình d*c và d**ng vật nam nhân, nào còn thừa chỗ để suy nghĩ kỹ những điều này. Hắn chỉ dùng huy3t động cách một lớp quần áo ma sát lên gậy th1t của đối phương để quyến rũ mấy lần, cũng là tự dẫn đến lửa thiêu thân, thiêu tới mức đại não hắn vốn đã không tỉnh táo, bây giờ càng chỉ muốn một điều duy nhất bị người ta hung ác thao làm một trận, cho hắn ăn thật nhiều t1nh dịch.
Bực nỗi nữ chính chuyển giới trên thân hắn đến lúc này vẫn còn đang làm bộ làm tịch, một tay giơ ra đè lên bụng hắn không cho hắn cọ cọ, miệng hừ lạnh nói: "Trong người ngươi chẳng qua là chỉ là dư độc của Xuân phong ngọc lộ, chịu khó nhịn một chút thì cũng không có gì đáng ngại. Dựa vào cái gì mà khi ta muốn cùng ngươi mây mưa, ngươi liền lấy cớ từ chối; còn khi ngươi muốn ta giúp ngươi giải độc, ta phải làm cho ngươi? Huống hồ ngươi và ta cũng không phải là phu thê danh chính ngôn thuận, làm cái việc này chẳng phải là trái lễ giáo hay sao? !"
Bí động Từ Trạch trống rỗng khó chịu đến sắp phát điên rồi, nghe thấy hắn nói như vậy, liền lập tức há mồm đồng ý: "Sau này nếu sư huynh muốn l@m tình cùng ta, chỉ cần ngươi mở miệng, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ khước từ... Ba năm sau, chỉ cần sư phụ đồng ý, ta lập tức gả cho ngươi, ở rể Đoạn Nhạc môn."
Lúc này trên mặt Nhiếp Lăng Vân mới lộ ra ý cười, y cũng tự cởi y phục của chính mình xuống, trong miệng nói rằng: "Đây chính là do tự ngươi nói đấy nhé. Sau này nếu như ngươi đổi ý, đợi đến khi dư độc trong ngươi phát tác lần nữa, ta liền nhốt ngươi trong phòng khóa lại, không giải độc cho ngươi, cũng không cho ngươi đi tìm người khác!"
Từ Trạch nghe y nói xong cũng chẳng thèm cẩn thận suy nghĩ lại, đã mở miệng ra định đồng ý tiếp. Có điều hắn còn chưa kịp thốt ra chữ nào, người trên thân đã hung hăng đâm mạnh phân thân chọc thẳng vào bên trong hậu huyệt đói khát tham lam của hắn.
"A... Tuyệt quá... Sâu hơn nữa đi..." Bị d**ng vật c ứng rắn một mạch cắ m vào hơn phân nửa, Từ Trạch không nhịn được bắt đầu khe khẽ d@m đãng r3n rỉ.
D**ng vật của nam nhân lần nữa quay lại với bí động non mềm sau mấy ngày xa cách, so với chuôi kiếm hắn vừa tự thọc lúc nãy còn to dài hơn nhiều, chen vào cũng cực sâu, hậu đình bị nong rộng ra hết cỡ, thực tế mà nói vẫn khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng thịt mềm bên trong huyệt bích của hắn đã sớm ngứa ngáy đến mức dâm dật không kìm nổi, co giật liên tục, làm gì còn để ý đến những chuyện này. Vừa được d**ng vật dưới bụng của Nhiếp Lăng Vân đâm chọc, nó liền không hề quan tâm đ ến cảm giác đau đớn khi bị căng mở cực hạn, mà lập tức lẳng lơ bao lấy cây thịt vật này chặt chẽ không rời, tham lam li3m m út rồi muốn nuốt vào nơi càng sâu hơn.
Nhiếp Lăng Vân thở ra một hơi dài thoải mái, được cái hậu huyệt mềm mại này nhiệt tình m út mát càng khiến y dục hỏa tăng vọt, lần này cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, đưa hai chân của Từ Trạch vác lên trên vai, dứt khoát đâm gần nửa đoạn phân thân còn lại vào bên trong, nhanh chóng hung ác luật động cắm rút.
Mà Từ Trạch bị y ép ở dưới thân thao làm, d**ng vật đã sớm sưng phồng cực điểm, y mới rút ra thọc vào nơi sâu nhất mấy lần, thân thể hắn đã run rẩy b ắn ra t1nh dịch một lần nữa, bên trong hậu huyệt cũng vô thức càng dùng sức co rút lại hơn.
Tính khí Nhiếp Lăng Vân được hắn kẹp chặt vô cùng thoải mái, y càng mạnh mẽ dùng thêm sức mà thúc thịt vật vào bên trong bí động của hắn thật sâu, hai túi tinh tráng kiện dưới đáy cũng va đập vào hai mông hắn, phát ra tiếng "đùng đùng" vang vọng.
"A... Sâu quá... Chậm một chút, chậm một chút..." Sau cao trào, thân thể Từ Trạch vốn đang mềm nhũn lại vô cùng nhạy cảm, còn chưa kịp hồi thần nghỉ ngơi thì đã bị người ta hung ác ra vào giã nện như vậy, hắn không nhịn được liền liên tục xin tha.
Ngoài miệng hắn nói như thế, nhưng hậu đình ngứa ngáy d@m đãng dưới thân vẫn cứ gắt gao quấn chặt lấy d**ng vật đang đâm vào bên trong không chịu thả. Thịt vật kia còn chưa thọc ngoáy thêm mấy chục lần, những lời xin tha mà hắn thốt ra đã đổi thành tiếng r3n rỉ sung sướng ngọt ngào.
Nhiếp Lăng Vân thấy hắn hoàn toàn chìm đắm trong tình d*c, ánh mắt mê loạn tan rã, liền luật động rút ra giã vào càng thêm tàn ác. Nhiếp cựu nữ chính lúc này vẫn chưa có kinh nghiệm và kỹ xảo gì, nhưng một người cả thân công phu như y xưa nay không bao giờ thiếu khí lực, y liên tục rút toàn bộ phân thân ra, sau đó lại hết sức nện mạnh vào trọn căn đến nơi sâu nhất. Có mấy lần dùng sức quá mức, gần như khiến cả một nửa túi tinh cũng cùng nhau nhét vào trong huyệt mật của người dưới thân, căng đầy đến mức mỗi nếp nhăn trên miệng hậu đình kia đều bị banh rộng ra phẳng lì.
Lúc này Từ Trạch đã không còn chú ý tới đau đớn, toàn bộ hậu huyệt không ngừng bị xỏ xuyên lấp đầy, mỗi một tấc thịt mềm ngứa ngáy trên bí động đều được cự vật mài sát móc gãi, hắn chỉ có thể cảm nhận được kh0ái cảm sung sướng truyền đến từ mật huyệt phía sau bị thao làm.
Trước lúc Nhiếp Lăng Vân rốt cuộc cũng bắn vào bên trong cơ thể, hắn đã đạt c@o trào một lần, nhưng khi bị chất dịch trắng đục nóng rực kia xối rửa lên vách huyệt bích, hắn vẫn cao giọng thét lên phun bạch trọc ra lần nữa.
Có điều tính cả hai lần Từ Trạch thủ d@m trước đó, đây cũng đã là lần thứ năm hắn xuất tinh rồi. Trong một thời gian ngắn liên tục cao trào nhiều lần như vậy, nếu không phải hắn luôn luôn luyện võ thân thể cường tráng, e là đã sức cùng lực kiệt từ lâu rồi. May sao trường hợp này hắn vẫn còn có thể b ắn ra, mặc dù bất quá cũng chỉ là một chút chất lỏng loãng nhạt.
Có điều cám ơn trời đất, hậu đình bị d*c vọng dằn vặt nhiều giờ kia của hắn được ăn t1nh dịch nam nhân, cuối cùng cũng không ngứa ngáy thèm khát nữa.
Dâm độc trong người đã thư giải, Từ Trạch cũng xem như lấy lại được lý trí. Hắn đẩy nhẹ Nhiếp cựu nữ chính vẫn còn đang cắm phân thân trong cơ thể mình, hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ta đã ổn, thật sự cảm ơn sư huynh, đã làm phiền ngươi rồi."
Nhưng Nhiếp Lăng Vân không rút phân thân ra giống như hắn nghĩ, mà ngược lại khẽ mỉm cười, nói rằng: "Không có gì, chỉ là phía dưới của ta lại muốn làm phiền sư đệ ngươi rồi."
Ban đầu Thần Sáng Thế Từ còn chưa kịp nhận ra nữ chính chuyển giới nhà hắn có ý gì, nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện thịt vật đang chôn trong hậu đình của mình lại cứng rắn lần nữa.
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sau đó liền nghe thấy Nhiếp Lăng Vân hỏi đầy ẩn ý: "Giang sư đệ muốn qua cầu rút ván sao?"
Hắn liền nuốt xuống lời cự tuyệt chuẩn bị nói ra, ngoan ngoãn để đối phương đâm thọc ra vào không ngừng trong huyệt mật của mình lần thứ hai.
Nhưng dù sao dâm độc trên người Từ Trạch đã giải rồi, người trên thân lại ngoại trừ sức lực hung mãnh, cắm rút bừa bãi ra thì không kỹ xảo gì, hắn cố nhịn một lúc lâu, mặc dù không phải là hoàn toàn không có kh0ái cảm, nhưng bên trong hậu huyệt vẫn bị sự đau nhức lấn át hết thảy. Cuối cùng hắn chỉ có thể đáng thương lên tiếng cầu xin: "A... Quá sâu... Ngươi nhẹ chút..."
Nhiếp tiểu nữ chính sau đêm đầu tiên hai người mây mưa đã phải ăn chay nhiều ngày như vậy, vốn dĩ muốn thao Từ Trạch hết sức hết mình cho sướng cái thân, nhưng lại nhìn thấy hắn tội nghiệp như vậy, chung quy vẫn không đành lòng, lập tức chậm rãi ra vào, không c ắm vào quá sâu nữa.
Từ Trạch được chầm chậm mài xoa nhẹ nhàng như vậy, hồi lâu cũng dần dần cọ xát ra một chút kh0ái cảm, đến khi hắn bị bắn t1nh ở trong người lần thứ hai, thân thể cũng căng cứng rỉ ra bên ngoài cơ thể vài giọt nguyên dương cuối cùng.
Nhiếp Lăng Vân lúc này mới mặc lại quần áo vào, đưa người đi tắm rửa kì cọ cả hai thật sạch sẽ, rồi ở lại trong phòng Từ Trạch đến tận lúc trời trời sáng mới rời giường trở về chỗ ở của mình.
---------------------------------------------------------------------
Chú thích
[1] Nam phong quán: Giống như lầu xanh nhưng người phục vụ lại là các kĩ nam chứ không phải kĩ nữ.[2] Tiểu quan: Kĩ nam.