Lâm Tử Hiên cũng nhìn thấy Từ Trạch đẩy xe đạp đứng ở ngã tư, nhưng không hề giảm bớt tốc độ mà thản nhiên chạy ngang qua.
Nhưng khi phát hiện ra đối phương leo lên xe đạp bám theo mình trên con đường nhỏ hẹp âm u này, y lập tức dừng lại.
Từ Trạch không kịp phản ứng, chờ đến lúc hắn hãm phanh xe ngừng lại thì đã vượt qua Lâm Tử Hiên.
"Haha" Tiếp tục đạp xe về phía trước cũng không được, mà dừng lại đợi người cũng không xong, Từ Trạch hơi lúng túng quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tử Hiên: "Không ngờ hai chúng mình cùng đường, có duyên ghê."
Khổ nỗi đối phương không hề muốn diễn trò theo hắn, y thoáng cười lạnh nói: "Là bạn cùng lớp hơn một năm chưa lần nào cùng đường, hôm nay tự nhiên lại gặp nhau.
Cậu cố tình chờ tôi ở đây để làm gì? Cảm thấy ban ngày ở trường bị tôi làm mất mặt nên muốn đánh nhau?"
Tôi đây là sợ cậu bị đám người xấu trêu chọc đó, cho nên ưu ái đến bảo vệ cậu...!Những lời này hắn có thể thốt ra được ư?! Chỉ sợ nói xong rồi sẽ bị đánh luôn.
Từ Trạch vắt óc suy nghĩ một lát, lập tức cố gắng nở một nụ cười thật chân thành nói: "Làm gì có chuyện đó! Thật ra tôi chỉ muốn xin lỗi cậu một câu thôi.
Chuyện của nhà cậu là do có lần tôi bị giáo viên gọi đến nhắc nhở vô tình nghe được, tính tôi vốn hiếu kỳ lại mồm nhanh hơn não, vừa nhìn thấy cậu không suy nghĩ gì đã buột miệng ra hỏi rồi.
Tôi là kiểu người ngu ngốc thế đó, thực sự không hề có ác ý gì, cũng không muốn gây chuyện với cậu."
Thấy Lâm Tử Hiên chẳng có thái độ gì mà chỉ hừ một tiếng, hắn lại tiếp tục nói: "Thành thật thì tôi đến đây cũng có chút mục đích, tôi còn có một chuyện nho nhỏ muốn nói với cậu nữa."
"Nói." Lâm Tử Hiên thờ ơ bật ra một từ, tuy nhiên tư thế không còn cảnh giác như lúc trước nữa.
Từ Trạch gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, nói: "Thực ra bây giờ tôi muốn nghiêm túc học tập, nhưng một năm sau khi ba mẹ mất tôi chỉ lo chơi bời, ghi chép bài cũng không đầy đủ, bây giờ muốn đuổi kịp các bạn trong lớp cũng không được.
Cho nên...!Cho nên tôi có thể mượn vở ghi chép của cậu đi photo được không?"
"Năm lớp mười là bạn cùng lớp, năm lớp mười một là bạn cùng bàn, trong một năm lẻ một tháng này những gì chúng ta nói với nhau còn chẳng nhiều bằng ngày hôm nay, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu mượn ư?" Lâm Tử Hiên cười khẩy một cái, vận động xoay xoay cổ tay: "Hay là cậu biết rằng tôi sẽ không cho mượn, cho nên muốn đánh đến khi nào tôi cho mượn thì thôi?"
Đậu má, địch ý của nữ chính sau khi chuyển giới đối với nam chính cao ghê, khiến hắn cũng thấy căng thẳng vê lù.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, nam chính sau khi cha mẹ mất vì tai nạn xe cộ trở nên nổi loạn nhưng không hề gây rối ở trường học, nữ chính Lâm Tử Huyên dưới ngòi bút của hắn ít nhiều vẫn có sự đồng cảm.
Thế nên trước khi sự kiện bị đám côn đồ chặn đường xảy ra, độ thiện cảm ban đầu của nàng cũng không phải là thấp.
Nhưng Lâm Tử Huyên biến thành nam sinh, còn là kiểu cha mẹ ly hôn từ sớm, tiền bạc không thiếu nhưng không ăn chơi trác táng mà vẫn học hành xuất sắc, đặt lên bàn cân hai người hoàn cảnh gần như giống nhau, tất nhiên y đối với hành động sa đọa của nam chính sẽ đầy khinh bỉ...!
Ừm, thật ra Từ Trạch thân là tác giả khi nhìn lại áng truyện này, cũng khinh bỉ hoàn cảnh của Chu Hạo Ba mà chính mình năm xưa thiết lập nên.
Tuy nhiên nhân vật chính này là do hắn viết, có khóc thì cũng phải tiếp tục diễn thôi.
Từ Trạch suy nghĩ một chút, nói: "À thì...!Thực ra thì tôi nấu ăn cũng được, hôm nay thấy cậu cũng ăn bánh gatô gì đó...!Chi bằng...!Tôi mỗi ngày mang cơm trưa cho cậu cho đến khi tốt nghiệp, cậu cho tôi mượn vở ghi một chút được không?"
"Cậu? Nấu cơm?" Dưới ánh đèn đường mờ tối, Lâm Tử Hiên như nhìn thấy người ngoài hành tinh đánh giá người trước mặt một phen, sau đó nhếch miệng nói: "Được thôi.
Nếu như cậu có thể nấu một bữa cơm khiến tôi hài lòng, chúng ta lại nói chuyện."
Nói xong Lâm Tử Hiên cũng không thèm để ý tới phản ứng của Từ Trạch tiếp tục chạy về phía trước, tuy nhiên không lâu sau nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng lăn của bánh xe, y liền dừng lại cau mày hỏi: "Cái gì cũng nói xong cả rồi, cậu còn đi theo tôi làm gì?"
"Tôi đi đường này thật mà!" Từ Trạch vừa nói vừa lấy ra móc chìa khóa có in dấu của tiểu khu nhà mình, còn dùng ánh đèn điện thoại chiếu lại gần cho y thấy rõ.
Lâm Tử Hiên vẫn có vẻ khó chịu: "Vậy cậu mau đạp xe về nhà đi, cứ đi sau lưng tôi làm gì?"
Ngược lại Từ Trạch đã nghĩ kĩ cái cớ: "Học một ngày dài, tôi chẳng còn sức nữa."
"...!Vậy cậu đạp lên phía trước tôi đi, tôi không quen có người đi theo." Lâm Tử Hiên im lặng một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói.
Thế là Từ Trạch chậm rãi đạp xe đi phía trước Lâm Tử Hiên, mỗi lần đi được một đoạn ngắn lại quay đầu lại nhìn một cái xem đối phương có bình an không.
Chờ đến khi đi hết đoạn đường làm cho cả hai đều không thoải mái này, Từ Trạch lấy cớ muốn đi siêu thị mua đồ chia tay Lâm Tử Hiên tại đây, rẽ vào một con đường khác về nhà.
Trở về nhà Từ Trạch liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa mang cho ngày hôm sau.
Bởi vì trong trường học không được mang đồ ăn nóng, hắn nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, quyết định cuộn vài loại sushi, làm một đĩa salad, lại kho một ít thịt bò để ngày hôm sau mang theo.
Tiết tự học buổi tối của trường Nhất trung thành phố Tuyên Dương tan lúc chín giờ, trải qua bao nhiêu vất vả, đợi đến khi hắn làm xong cơm trưa lẫn dọn dẹp nhà bếp cũng đã hơn 11 giờ.
Từ Trạch rửa mặt xong rồi nằm trên giường, suy nghĩ vớ va vớ vẩn trong chốc lát liền ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau cùng ngày hôm qua không khác nhau gì cả, ngoại trừ môn tiếng Anh, Ngữ văn hắn dựa vào chính mình, những môn học khác vẫn toàn dựa vào việc chép bài người bàn bên.
Chờ đến tiết thứ tư kết thúc, đa số các bạn học nghe thấy tiếng giáo viên nói "Tan học" liền nháy mắt vọt ra ngoài, Từ Trạch lấy cơm trưa từ trong cặp lồng giữ nhiệt ra, tiện lấy luôn đũa thìa, còn có cả hai ly giữ nhiệt đựng sữa đậu nành buổi sáng thơm ngon.
Khi hắn bày hết đồ đạc ra xong, vài bạn học còn nán lại trong lớp đều trố mắt nhìn hai bọn hắn như người ngoài hành tinh.
Có điều cả hai người, một thì cơ bản không phải là người để ý đến cái nhìn của người khác, một thì không quan tâm đám NPC mà mình sáng tạo ra đang nghĩ gì.
Vậy nên cả hai cứ ung dung tự tại ăn hết bữa trưa dành hai người trong con mắt vây xem của các bạn trong lớp.
Lâm Tử Hiên chẳng nói chẳng rằng giải quyết hết phần sushi, thịt bò và salad của mình, đợi đến khi uống sạch cốc sữa đậu nành mới nói: "Tôi ngày mai sẽ đưa vở ghi chép lớp 10 cho cậu, vở ghi chép lớp 11 đợi thứ 6 tan học rồi tôi sẽ đưa, cậu cuối tuần photo xong thì trả lại cho tôi."
Thế là xong rồi!
Được xem như một đầu bếp nổi danh trong đám bạn, nhưng dù sao Từ Trạch vẫn không nắm chắc một trăm phần trăm, tự cảm thấy vẫn có xác suất xảy ra rủi ro.
Hắn nghe thấy lời của Lâm Tử Hiên thì lập tức cười nói: "Trừ khi có tình huống đặc biệt, bữa trưa của cậu tôi bao hết."
Lâm Tử Hiên gật đầu: "Cậu cứ ghi sổ, tiêu bao nhiêu tiền, cuối tháng tôi sẽ trả một thể cho cậu luôn.
"
Y biết rõ về lâu dài Từ Trạch cũng không thể một mình bỏ tiền ra làm cơm được, thế là hai người quyết định lập giao kèo cơm trưa đổi vở ghi.
Từ Trạch liền bước lên con đường rộng mở thênh thang thu hoạch được cả học thức lẫn hảo cảm...!Cái con khỉ ấy!
Có vở ghi chép của Lâm Tử Hiên, việc học tập của Từ Trạch dần dần đi vào con đường đúng đắn.
Nhưng dù sao cũng rời ghế nhà trường nhiều năm rồi, hắn đường đường là tác giả - Thần Sáng Thế, giờ lại giống như một học sinh cao trung cố sống cố chết học (lại) sml một tháng, thành tích thi giữa kì mới thoát khỏi mức trung bình, chỉ có môn Ngữ Văn và tiếng Anh đạt được điểm cao.
Độ hảo cảm với Lâm Tử Hiên thì càng ngày càng khốn nạn.
Như bây giờ thường hắn nói mười câu, người ta chỉ đáp lại một câu ngắn, chỉ có khi chọn món ăn y mới chủ động nói chuyện với hắn, mà lại là còn kiểu càng nói càng lắm yêu cầu tỉ mỉ.
Đúng thế, sau mười ngày ăn cơm trưa Từ Trạch mang đến, nữ chính trước đây vốn nên đảm nhận công việc làm cơm lại trở thành người chọn món ăn, ban đầu chỉ nói muốn ăn gì ăn gì, đến khi thi giữa kỳ xong thì biến thành ăn cái gì thêm cái gì bớt cái gì trang trí cái gì.
Mi nếu không phải đang đóng vai nữ chính, ông đây đánh chết mi rồi...!Thần Sáng Thế kiêm đầu bếp - bạn học Từ Trạch mỗi ngày đến trường đều nhìn thấy thực khách ngồi cùng bàn tác oai tác quái nghĩ.
Điều làm cho hắn buồn bực nhất đó chính là, hắn từ mặt dày lấy cớ đạp xe không nổi để cùng Lâm Tử Hiên đi về nhà, trở thành rêu rao muốn cùng đối phương rèn luyện sức khỏe để cùng nhau chạy bộ về nhà ( thực ra tại vì đi xe đạp cứ phải ngoái cổ lại nhìn mỏi cổ quá), vất vả nhẫn nhịn mãi đến khi con đường Lâm Tử Hiên vẫn hay đi sửa xong, chưa kịp vui mừng thì cmn tiểu tiện nhân này vẫn cứ thích đi vào con đường nhỏ hẹp tối tăm này!
Mi nếu không phải đang đóng vai nữ chính, ông đây mặc kệ mi bị đám côn đồ lưu manh trêu đùa sàm sỡ...!Tự nhận mình là vệ sĩ - bạn học Từ Trạch mỗi ngày về nhà đều nhìn thấy nữ chính chuyển giới nhà hắn tự đi tìm đường chết nghĩ.
Mỗi ngày tan học đều thấp tha thấp thỏm cùng Lâm Tử Hiên đi qua con đường có nguy cơ bị sàm sỡ hấp diêm, Từ Trạch thực sự cảm thấy thấm thía câu "đau dài không bằng đau ngắn", không bằng cho đám côn đồ lưu manh này ra sân cmn luôn đi cho rồi.
Thế là, đám côn đồ này thật sự ra sân trên con đường Thần Sáng Thế - bạn học Từ Trạch đang đi về nhà.
Còn là lúc hắn đang đi một mình nữa chứ.
- -----------------------------
Chú thích
Ở đây vì Từ Trạch là tác giả sáng tạo ra câu chuyện này nên cũng có thể xem như bạn ấy là Thần Sáng Thế của thế giới.
Vậy nên có từ nay có thể hiểu Thần Sáng Thế là chỉ Từ Trạch.