Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 42



Từ Trạch nuốt dương v*t của Thẩm Tùng Băng vào trong miệng, nhẹ nhàng chậm rãi nhả ra ngậm vào.
Hắn không khỏi mừng thầm trong lòng vì trước đó đã tắm rửa sạch sẽ cho đối phương, nơi đó cũng không có mùi gì lạ, nhưng cho dù như thế, cự vật dữ tợn kia vẫn khiến hắn làm việc rất vất vả.
Trong những kí ức mà hắn vẫn còn có thể nhớ rõ, vốn dĩ bản thân hắn không có kĩ năng và kinh nghiệm khẩu giao cho người ta, tính khí của Thẩm Tùng Băng lại vừa dài vừa thô to, hắn chỉ mới ngậm vào hơn nửa căn trong miệng thì đã cảm giác như gần bị thọc tới yết hầu.
Tuy nhiên để cái miệng phía trên của tấm thân này chịu tội, dù sao vẫn tốt hơn để cái miệng phía dưới chịu tội, chỉ cần nghĩ đến việc bị một thứ đồ thô to như vậy cắm vào đằng sau, bí động của hắn liền không khỏi căng thẳng đến mức co rút lại không ngừng.
Từ Trạch chẳng những không dám ngừng lại động tác phun ra nuốt vào thịt vật này một giây nào, mà còn phải lúng túng dùng đầu lưỡi liên tục quấn lấy liếm láp phân thân trong miệng, hai cánh tay cũng luôn luôn đặt lên phần dương v*t không được ngậm vào trong miệng vuốt ve an ủi.
Tính khí to lớn nóng hừng hực dồn dập ra vào trong miệng Từ Trạch, đâm sâu vào trong cuống họng khuấy đảo môi lưỡi, một dải nước bọt chảy ra từ khóe miệng không thể nào khép lại, nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, chỉ có thể chăm chú quỳ ở bên giường tập trung khẩu giao cho đối phương.
Từ Trạch cũng không biết phải dùng miệng phun ra nuốt vào thịt vật này trong bao lâu, mãi đến khi môi lưỡi của hắn đều trở nên tê dại, Thẩm Tùng Băng vẫn chưa bắn ra.

Hắn âm thầm than thở, nhưng người đang được môi lưỡi của hắn phục vụ lại đột nhiên vươn tay ra đè lên phía sau đầu hắn, tự mình chuyển động vòng eo, đưa đẩy đâm rút tính khí càng nhanh càng sâu hơn ở bên trong cái miệng phía trên của hắn.
Hắn mấy lần bị đối phương thọc sâu đến mức muốn nôn mửa, mãi đến khi dương v*t dữ tợn trong miệng bỗng nhiên rút ra cả căn nhưng không cắm tiếp vào, hắn còn chưa kịp thở ra một hơi, liền bị tinh dịch nóng rực phun tung tóe đầy mặt.
Gương mặt Từ Trạch hoàn toàn ướt nhẹp vì trọc dịch trắng đục, hắn ngây người ngẩng đầu lên nhìn người đứng ở phía trước hắn.
Thẩm Tùng Băng vẫn giữ im lặng như lúc trước, có điều vẻ hung ác xâm lược trong con mắt màu vàng sẫm kia đã rút đi hơn nửa.

Mặc dù y vẫn nhìn hắn chằm chặp, nhưng hắn cảm giác được đối phương đã biến từ mãnh thú săn mồi nguy hiểm thành động vật lớn họ mèo tạm thời được thỏa mãn.
"Anh sướng rồi đúng chứ? Ha ha, vậy tôi, tôi đi đây." Từ Trạch vừa nói vừa nhanh chân nhanh tay lăn sang phía bên kia giường, sau đó hắn không hề dám thả lỏng, vừa liên tục quan sát người vẫn đang đứng ở bên giường, vừa dần dần lùi về phía sau hướng cửa phòng.
Thẩm Tùng Băng vẫn không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiên Hiệp Hay
Từ Trạch đi lùi một mạch ra thẳng phòng ngủ chính, nhìn thấy đối phương vẫn không nhúc nhích, lúc này mới yên lòng đóng cửa lại cho y, bước về phía phòng khách.
Kết quả ngay khoảnh khắc tay hắn vừa chạm đến chốt cửa của phòng khách, chỉ nghe thấy một tiếng động "Rầm" thật lớn vang lên sau lưng, sau đó là âm thanh của một vật nặng đập mạnh xuống đất.
Từ Trạch kinh hãi xoay người lại, trợn mắt há mồm nhìn thấy cửa phòng ngủ bị một cước đạp văng rơi xuống đất, và hung thủ phá hoại nhà hắn đang đi nhanh về phía bên này, còn thấy cả cự vật thô to thức tỉnh một lần nữa của vị hung thủ kia đang rung động dưới háng theo từng bước chân.
Tốc độ của Thẩm Tùng Băng cực nhanh, đợi lúc hắn phản ứng được thì đã quá trễ, hắn bị đối phương giam cầm chặt chẽ ở trong lồng ngực, hai cánh tay mạnh mẽ đè lên ván cửa, chỉ chừa một khoảng không gian rất nhỏ ở giữa hai người.
Từ Trạch nuốt một ngụm nước bọt, khóe miệng run run nhếch lên vẽ ra một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Tôi lại dùng miệng làm cho anh một lần nữa nha?"
Mà người phía trước mặt liền dùng hành động trả lời hắn.

Sau lưng bị ép phải dựa lên ván cửa, bắp đùi bị cưỡng chế tách rộng ra, Thẩm Tùng Băng giữ chặt hai hai mông hắn nâng lên, hậu đình của Từ Trạch liền bị thịt vật mà bản thân vừa liếm ngậm ướt át lúc nãy kia đâm vào.
"Khốn nạn! Đau quá!" Bí động chưa từng được khai phá bị dương v*t to dài nhanh chóng cắm vào hơn phân nửa, Từ Trạch đau đến mức lập tức kêu lên.
Hậu huyệt hắn cũng không ngừng co rút kẹp chặt lại, từ chối cự vật dữ tợn thọc vào kia.
Nhưng Thẩm Tùng Băng đang xâm phạm hắn đã sớm mất đi lý trí từ lâu, tính khí dưới bụng được thịt mềm quấn chặt lấy không buông, y chẳng những không rút ra, mà ngược lại còn càng thêm dùng sức đẩy cả căn phân thân tiến vào toàn bộ.
"A..." Trong khoảnh khắc hậu huyệt hoàn toàn bị đâm vào, bị nhồi đầy căng mở hết cỡ đó, Từ Trạch cảm nhận được trong cơ thể mình bỗng nhiên như sinh ra một ngọn lửa nóng dữ dội, đốt cháy toàn thân hắn với nhiệt độ cao, khiến cho lý trí của hắn cũng triệt để bị thiêu hủy.
Khi Từ Trạch lấy lại được nhận thức tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, hắn hơi thất thần nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính đã không còn cửa, suy nghĩ về sự tình một đêm trước.
Tối hôm qua hắn cuối cùng vẫn thức tỉnh dị năng, ngay lúc bị Thẩm Tùng Băng mạnh mẽ đâm cả căn dương v*t vào trong cơ thể, toàn thân hắn liền lập tức lên cơn sốt cao rồi lại thuyên giảm, sau đó hắn bước vào giai đoạn mất khống chế, nhưng vẫn như trước không hề có sức lực phản kháng lại Thẩm Tùng Băng, bị y đè lên cửa phòng khách thao hơn hai tiếng đồng hồ.
Do có thiết lập trong tiểu thuyết gốc, tuy rằng lúc đó Từ Trạch đã đánh mất lý trí, nhưng bây giờ hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng dương v*t của vị nữ chính chuyển giới kia liên tục ra vào mạnh mẽ trong hậu huyệt hắn như thế nào, từng đợt từng đợt cao trào trong mật đạo của hắn như thế nào, rót cho hắn một bụng đầy tinh dịch như thế nào, đâm thọc hung mãnh tới mức cửa động của hắn không khép lại được như thế nào.
Hắn còn có thể nhớ được bản thân dần dần không cảm thấy đau đớn nữa như thế nào, dần dần cảm nhận được khoái cảm từ hậu huyệt lan ra toàn thân như thế nào, cuối cùng phối hợp với tiết tấu cắm rút đối phương dâm đãng lắc lư phần eo, chỉ dùng phía sau cũng đạt đến cao trào như thế nào.
Khi nam nữ chính giới tính vẫn khác nhau, hai người luôn giữ vững tinh thần của quyển tiểu thuyết gốc đề cao tình bạn đẹp; bây giờ nam nữ chính giới tính giống nhau, lại cùng nhau lên giường trước cả khi thành lập đoàn đội, à, không, là cùng nhau lên ván cửa...!Quả thực là chữ XẤU HỔ viết hoa.
Càng thêm xấu hổ chính là, hắn không hề thức tỉnh dị năng có thuộc tính "gió" như nam chính Đàm Gia Viễn trong tiểu thuyết gốc, thậm chí hắn tạm thời còn không cảm nhận được bản thân mình rốt cuộc thức tỉnh dị năng gì —— Điều này có nghĩa là, thân là một nam chính hiện nay ngoại trừ nắm giữ không gian tùy thân ra thì chỉ là dân văn phòng bình thường, trong tình hình tận thế đã ập đến như bây giờ, hắn sống chết gì cũng ôm chặt bắp đùi [1] của nữ chính chuyển giới Thẩm Tùng Băng - người lúc trước không sở hữu dị năng đã có năng lực chiến đấu vượt trội xuất sắc, hiện tại trong thế giới này thì không biết đã thức tỉnh thêm dị năng gì.
Kể cả khi đối phương đêm qua đã mạnh mẽ đè hắn lên ván cửa thao suốt hai tiếng.
Kể cả khi hai đấng thẳng nam bọn họ sáng sớm tỉnh lại vẫn nhớ hết những sự tình đã xảy ra.
...!Đây không phải là chữ XẤU HỔ viết hoa nữa, đây là chữ XẤU HỔ MUỐN CHẾT được in đậm tô highlight luôn.
Thần Sáng Thế Từ từ trên giường ngồi dậy, trong lòng vừa xấu hổ đấu tranh dữ dội, vừa lo lắng làm sao có thể khiến Thẩm Tùng Băng bảo hộ hắn thật tốt, cho đến khi nào hắn có đủ sức để tự chiến đấu được một mình.
Cái gì, còn vấn đề đau khổ vì mất trinh tiết thì sao hả?

Ầy, đừng nhắc lại còn hơn, tuy rằng hai thế giới trước hắn không nhớ rõ chi tiết, nhưng chắc chắn hắn đã đau khổ vì mất trinh tiết hai lần rồi, mất thêm lần thứ ba cũng có gì to tát; điều quan trọng nhất là......!Đờ mờ hiện tại tận thế rồi, không cẩn thận liền có thể mất luôn đầu, mất cả trái tim, mất trinh tiết thì có là cái gì!
Từ Trạch âm thầm tính toán trong lòng, Thẩm bắp đùi mà hắn muốn ôm chặt liền bước vào phòng.
"Rất xin lỗi! Thực sự rất xin lỗi! Anh tối qua...!Tối qua không phải có ý muốn xâm phạm cậu, anh thật sự nhất thời mất khống chế, đến khi tỉnh táo lại thì đã trễ rồi." Phát hiện ra hắn đã tỉnh lại, Thẩm Tùng Băng đi tới bên giường, mặt đỏ bừng lên, nói: "Bây giờ anh nói cái gì cũng vô ích, cậu muốn đánh hay làm gì anh thì cứ làm đi, chỉ cần cậu đừng, đừng chịu đựng việc này ở trong lòng, khiến bản thân bực tức."
"Anh..." Biểu cảm Thần Sáng Thế Từ tỏ ra vừa buồn bực vừa thất vọng, cắn môi im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Anh nói anh tối hôm qua mất khống chế, sau đó tôi hình như cũng không ổn lắm...!Hay là do ngày hôm qua hai ta phải ăn cái gì đó không tốt?"
Nghe thấy hắn nói như vậy, gương mặt vốn dĩ căng thẳng của Thẩm cựu nữ chính liền dãn ra, người cũng không còn ngượng ngùng nữa, thở dài nói: "Không phải, mà thật sự giống như cậu nói, tận thế đến rồi."
- --------------------------------------------------------------------
Chú thích
[1] Ôm bắp đùi: Là một thuật ngữ thịnh hành ở bên Trung Quốc, "bắp đùi" là để chỉ những con người có năng lực vượt trội trong một lĩnh vực nào đó, hoặc có nhiều tài nguyên.

Ôm bắp đùi ý chỉ những con người yếu hơn nịnh nọt, lấy lòng những người mạnh hơn để dựa dẫm, lợi dụng họ.

.


Bình Luận (0)
Comment