Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 14


Bị hiểu nhầm là đã bị xà thù nuốt chửng Đông Phương Minh Huệ đây lại đang mặt than, sinh vô khả luyến*, cô giờ đây đang bị hai cành cây mây buộc lên trên cây, đung đưa như chơi xích đu.
*Sinh vô khả luyến: không còn hối tiếc gì, cảm thấy cuộc đời vô nghĩa.
Từ ngày hôm đó tỉnh lại, Đông Phương Minh Huệ bị hai cành cây mây xanh ngọc này doạ hỏng rồi.

Cô nhìn không rõ bản thể của thực vật này, nhưng có thể cảm nhận được sinh lực sống mạnh mẽ đầy ắp cả cái hang động này.
Dưới sự uy hiếp hung hãn này, cô Linh Giả cấp Ba này hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Nhắc mới nhớ, ngay trước khi cô bị va đập mà ngất đi, linh lực vốn đang nghỉ ngơi thì gặp phải một ma thực có thể nuôi dưỡng cô, thế là liền lặng lẽ thăng cấp.
Nhánh hoa thược dược đỏ kia còn chưa kịp dùng đến.
Đông Phương Minh Huệ khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy nhiệm vụ bảo vệ cái mạng nhỏ này là cực kỳ khó đến thậm chí không thể hoàn thành.

Không chết ở trên tay nữ chủ đại nhân, thì sẽ chết ở trong tay con ma thực này, cô có lẽ là nữ phụ bất hạnh nhất thế giới, nữ phụ đi chết ở trên tay ma thực, hu hu.
" Đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Một giọng nói rất già dặn đột nhiên từ trong sơn động vang lên.
Đông Phương Minh Huệ không phản ứng, một mặt ghét bỏ thà chết còn hơn, từ ngày đầu tiên bị nhốt ở đây, cái cây ma thực biến thái này đem cô lật đi lật lại, quăng đập một trận.
Sau khi cô tỉnh lại đều đau đến ngất đi lần nữa.

Đợi cô lần nữa tỉnh, suýt nữa bị lời nói của ma thực này doạ đến muốn ngất tiếp.
"Nếu ngươi nguyện ý trở thành lô đỉnh* của ta, ta sẽ tha cho ngươi."
*Lô đỉnh: người nam lấy thân người nữ để giao hoan nhằm tăng tu vi, bổ sung dương thải trừ âm.

Coi, một ma thực nên nói những điều này sao? Còn lô đỉnh, ta khinh.

Đông Phương Minh Huệ đương nhiên là sẽ không đồng ý, nhưng phàm là những người trở thành lô đỉnh, thì giống như là bị khắc ấn lên người, đến cuối cùng chẳng có kết cục gì tốt đẹp.


Dù sao cái cây ma thực biến thái này cũng chỉ nói một câu, cô không đồng ý, ma thực biến thái liền tìm cách hành hạ cô.
Ví dụ như bây giờ đem cô ngồi xích đu suốt hai canh giờ là một trong những hình phạt.
Đợi cô mỗi lần máu sắp dồn lên não đến sắp ngừng thở, ma thực biến thái liền xoay người cô lại, treo lên đỉnh sơn động.

Đông Phương Minh Huệ cảm thấy toàn thân đều đau nhức.
"&#¥#%......¥%......&&*&#¥" Ngoài chửi thề mấy câu ra, cô chửi đến đều quen miệng rồi, thì chẳng còn cách nào khác chống đối lại ma thực này.
Không biết vì sao, ma thực cũng hết cách với cô, nếu không trong khoảng thời gian dài thế này, cô có lẽ cũng sẽ bị cái cây biến thái này xxoo, hu hu.
Bị giam giữ quá lâu, cô mỗi ngày đều nghĩ bản thân sẽ chết như thế nào, có rất nhiều cách, ví dụ như chảy máu đến chết, bị ma thực nuốt chửng, hoặc là bị làm lô đỉnh đến khi bị hút sạch tinh khí...
Nghĩ đến cái cuối, cô bỗng cảm thấy cách nữ chủ đại nhân ban cho cô chết cũng không đáng sợ nữa, quả nhiên vẫn là bị ngược đãi.
"Ngươi cái tên biến thái này." Đông Phương Minh Huệ cảm giác trời xoay đất chuyển, chóng mặt hoa mắt, có lẽ là bởi vì mất quá nhiều máu, cô lầm bầm chửi thề, đến cuối cùng ngất lịm đi.
Cái cây mạn đằng kia nhẹ nhàng thả cô xuống, một bóng hình người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Nếu như lúc này Đông Phương Minh Huệ mở to mắt, nhất định sẽ cảm thán một câu xinh đẹp, chỉ tiếc là lúc này cô không biết gì.
"Ngươi thắng rồi."
Đợi cô lần nữa tỉnh lại, bụi cây giăng kín cả sơn động đều mất tích, giống như hình dáng ban đầu mà cô thấy, sạch sẽ, không có thứ gì lưu lại.
Đông Phương Minh Huệ bóp bóp hai bên vai, bụi cây biến thái trước đây vì để hành hạ cô, liền dùng dây leo cuốn vào hai bên vai, treo cô lên cao để đánh, đau chết đi được.
Thủ đoạn cũng đủ thâm độc, vì để ép cô trở thành lô đỉnh, cái gì cũng không từ chối.
"Kỳ quái." Đông Phương Minh Huệ quan sát một hồi, phát hiện trên người mình không có vết thương nào, những chuyện xảy ra trước đây giống như là một giấc mơ.
"Í."
Cô không kìm được mà phát ra âm thanh kinh ngạc, thân thể không có chuyện gì, đã thế linh lực ở bên trong còn đầy ắp mạnh mẽ đến một cảnh giới, cô nhìn kĩ một chút, phát hiện bản thân từ Linh Giả cấp Ba nhỏ bé đã nhảy vọt lên Linh Sư cấp Một.
Linh Sư! Cấp của cô tăng rồi.
"Trời ơi, ta nhất định là đang nằm mơ." Cô véo mạnh bản thân một cái, đau quá.
"Nằm mơ đi, nếu không phải ta bị thiên lôi đánh đến tổn hại bản thể, tự biết đại hạn đã đến, ngươi nghĩ làm sao sẽ có chuyện tốt rơi vào tay ngươi phế vật này." Ngay lúc Đông Phương Minh Huệ đang điên cuồng vui vẻ, đột nhiên có một giọng nói non nớt vang lên.


"Ngươi là — cái cây ma thực biến thái kia." Đông Phương Minh Huệ suýt nữa nhảy dựng lên, vội lấy bao phục dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài động.
"Ha ha, phế vật, ngươi nghĩ ngươi rời khỏi hang động ta liền hết cách với ngươi?" Giọng nói non nớt lại lần nữa từ trong đầu vang lên, còn tiếp tục đâm thêm một nhát dao vào tim Đông Phương Minh Huệ, "Chúng ta đã ký kết hiệp ước, ngươi vĩnh viễn đừng hòng thoát khỏi ta, ha ha ha."
Đông Phương Minh Huệ sụp đổ, ngồi bệt xuống đất, nghe thấy lời nói của cây ma thực này mà đờ mắt ra.
Thất Sắc đại lục có tổng cộng ba loại khế ước, một loại là khế ước nô lệ, là loại chủ chết nô vong, nhưng nô chết chủ không việc gì.

Một loại là huyết khế, chủ nô cùng hưởng thọ mệnh, đồng sinh cộng tử, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Cuối cùng là khế ước bình đẳng, còn gọi là khế ước tạm thời, đôi bên đều có thể huỷ ước.
Đông Phương Minh Huệ chần chờ nửa ngày mới hỏi, "Khế ước gì?"
"Huyết khế."
Đông Phương Minh Huệ hoa mắt, suýt nữa bất tỉnh, cả đời này cô cũng đừng nghĩ thoát khỏi cái cây ma thực này rồi, còn phải mang theo một cái ma thực muốn bắt ép người khác làm lô đỉnh? Những ngày này còn có thể tốt đẹp trôi qua?
Cô giống như vô hồn mà đi trên đường, trong sơn động đã không còn người nào.

Đám hoa cỏ ở ngoài động nhìn thấy cô, từng cái đều run đến như nhìn thấy quỷ.
Cô vốn còn muốn hỏi tin tức của nữ chủ đại nhân, nhưng thấy chúng nó giống như tiểu tức phụ chịu uỷ khuất co lại thành một nhúm, liền không có hứng rồi.

Trực tiếp ngồi trên tảng đá phát ngốc.
Đợi đến Đông Phương Uyển Ngọc lôi một con ma thú cực lớn về, hồn của cô mới trở lại.
"Thất tỷ."
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn cô một cái, có chút cau mày.
"Cẩn thận, trên người cô ấy có một tia hung khí." Âm thanh thanh lạnh kia nhắc nhở.

Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân rút ra roi dài, roi vung một cái, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố, hố so với trước kia còn sâu hơn rất nhiều.

Xem ra những ngày cô không ở, linh lực của nàng cũng đã thăng cấp.
"Thất tỷ."
"Ngươi lại làm chuyện ngu ngốc gì?"
"Oa, linh khí trên người nữ nhân này thật nồng, so với ngươi càng thích hợp làm lô đỉnh." Không đợi Đông Phương Minh Huệ giải thích, âm thanh bất lương kia lại vang lên ở trong đầu.
Ma thực bất lương thèm rỏ dãi nữ chủ đại nhân#
Ma sủng của bản thân muốn đem nữ chủ đại nhân thành lô đỉnh#
Luận quá trình một cây ma thực tự tìm đường chết#
Làm thế nào để thoát khỏi ma thực độc ác#
Làm thế nào, online cần gấp #¥%%¥%
Đông Phương Minh Huệ dường như chuỗi ngày tháng bất hạnh, cô đau khổ nhìn nữ chủ đại nhân, "Thất tỷ, cứu mạng a."
Nghe lại lời thuật tả của cô, Đông Phương Uyển Ngọc dở khóc dở cười thu trường tiên* lại, an ủi nói, "Ma thực đã cùng ngươi kí huyết khế, sẽ không làm hại ngươi đâu."
*Trường tiên: roi dài.
Cô là lo lắng cái cây ma thực này sẽ hãm hại cô ư?
Nữ chủ đại nhân hoàn toàn hiểu sai ý cô, cô rõ ràng còn lo việc nó tự đâm đầu tìm đường chết hơn, còn liên luỵ đến cả cô.
Đông Phương Uyển Ngọc cắt ma thú ra thành từng đoạn, "Đến, trước đem cái bụng ấm trước."
Nói đến ăn, cô bị nhốt ở hang động lâu như thế, mỗi ngày đều là ăn tạm tinh chất tương đối ngọt để no bụng, đến hôm nay nhìn thấy thịt, liền không kìm được mà nuốt vài ngụm nước miếng.
Lột da, cắt nhỏ, xiên lại, đốt lửa, lắp cái giá, chuỗi động tác vô cùng thành thạo, cô ở một bên nướng.

"Ta nhưng là ma thực có đẳng cấp cao nhất, chẳng lẽ nàng làm lô đỉnh của ta còn cảm thấy uỷ khuất?" Âm thanh non nớt lại ở trong đầu Đông Phương Minh Huệ lảm nhảm quấy rầy cô.
Cmn.
Đông Phương Minh Huệ trực tiếp đem cây ma thực này ném vào lãnh cung, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của nó.
Đông Phương Uyển Ngọc mắt thì đang dán chặt vào một nơi, nhưng lại đang cùng âm thanh thanh lạnh kia âm thầm bàn bạc, hiển nhiên là có chút nghị kị với ma thực mang theo hung dữ cảm giác đột nhiên cùng Đông Phương Minh Huệ kí kết hiệp ước.
"Theo như lời Cửu muội của ngươi như thế dễ dàng, ta không tin ma thực có một tia hung khí kia sẽ cùng cô ấy chủ động kí kết khế ước, hơn nữa còn là huyết khế.

Vấn đề ở đây có chút cổ quái, ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút." Âm thanh lạnh nhạt kia từ trong đầu Đông Phương Uyển Ngọc nói, hắn là một cỗ tiên hồn đã quá đời từ lâu, hồn phách ở lại trong miếng ngọc bội, tình cờ có duyên cơ rơi vào tay Đông Phương Uyển Ngọc.

Đông Phương Uyển Ngọc bước đến được ngày hôm nay, đại đa số công lao đều nhờ hắn.
"Thanh Mặc, ngươi có thể nhìn ra ma thú cùng cô ấy ký kết khế ước là đẳng cấp gì không?" Đông Phương Uyển Ngọc lại gần Đông Phương Minh Huệ đều cảm thấy một cỗ khí tức làm người khác sợ hãi.
Thanh Mặc nói thẳng, "Nó không hiện nguyên hình, ta không thể nhìn ra.

Dựa vào cảm giác hiện tại, đẳng cấp của cây ma thực này không ở dưới trung cao cấp, thậm chí còn cao hơn."
Hai người mặc dù cùng nhau ăn thịt nướng, nhưng mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một dự tính.
"Nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta lên đường."
Lên đường? Đông Phương Minh Huệ có chút đơ mặt, cô vừa mới trở về, nữ chủ đại nhân đã dự định rời khỏi Tử Ma sơn mạch?
"Thất tỷ, chúng ta đi nơi khác sao?"
"Đúng."
Đông Phương Uyển Ngọc dự tính vừa đi vừa luyện tập, cho đến khi tới Học viện Hoàng gia.
Học viện Hoàng gia nằm ở Kim Tinh Đế Quốc, là nơi hội tụ của những thiên tài trong Thất Sắc đại lục, ba đại đế quốc đều tranh nhau chen chúc đưa người đến đó.
Đông Phương Uyển Ngọc muốn đi Học viện Hoàng gia học tập, tiện thể tìm kiếm bí mật nhỏ trên người nàng.
Còn về Đông Phương Minh Huệ, hoàn toàn là một bình dầu tự mang, là điều không ngờ đến.

Bất quá đến hôm nay, điều bất ngờ này còn có thứ để khai thác, cô tạm thời vẫn hữu ích.
Đông Phương Minh Huệ đối với Tử Ma sơn mạch sinh ra bóng ma, nghe nữ chủ đại nhân nói, lập tức liền đem đồ vật chuẩn bị ổn thoả, hứng khởi đến một đêm khó ngủ.
Hôm sau, Đông Phương Minh Huệ còn muốn cùng đám thảo dược nói lời tạm biệt, nhưng cô vừa đến gần, chúng nó liền run rẩy bần bật, co ro lại thành một dúm.
Đừng nói giao tiếp, đến lại gần còn có chút khó khăn.
Không cần nói, đây là chuyện "tốt" do ma sủng của cô làm.
"Ngươi có thể đem khí tức ở trên người thu lại không?" Đông Phương Minh Huệ thử cùng con ma thực bất lương kia giao tiếp, cô cảm thấy nó không những không trung thực, lại còn độc ác, cướp mất thú vui duy nhất của cô.
"Có thể thì vẫn có thể, nhưng có một điều kiện."
Ma sủng lại dám cùng chủ nhân kì kèo điều kiện.
Đông Phương Minh Huệ không cần nghe cũng biết nó muốn làm gì.
"Ta muốn Thất tỷ của ngươi làm lô đỉnh của ta, lần sau ta cùng nàng động thủ ngươi đừng xen vào."
Đông Phương Minh Huệ "..." xong rồi, nữ chủ đại nhân mà biết ma sủng của cô có ý định gì, hai trăm phần trăm sẽ đem cô cắt thành thịt đem cho chó ăn..

Bình Luận (0)
Comment