Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 57


*Phản phệ: cắn ngược.
Đông Phương Minh Huệ dùng hết sức lực chạy về phía trước, nhưng chạy cũng không nhanh bằng bóng đen đằng sau.
"Cửu tiểu thư, ngoan ngoãn cùng ta trở về."
Một bóng đen từ trên trời nhảy xuống, xuống trước mặt cô, chặn đường của cô.

Người mặc hắc bào toả ra khí tức lạnh như băng, loại cảm giác này cô từng thấy trên người nữ chủ đại nhân, nhưng mà rất nhanh đã hết.
"Các ngươi là Ám hệ Linh Sư."
Kết hợp với quân đoàn hắc ám mà Tình Hoa vừa nói, cô có thể mơ hồ đoán đối phương là ai rồi.
"Cửu tiểu thư nhiều chuyện thật."
Người kia cười khà khà, hai làn khói xám mọc ra từ trong hai tay.
Đám khói vừa xuất hiện, lập tức kéo ký ức của Đông Phương Minh Huệ về Tử Vong Cốc, nay có làn khói xám khó thoát vào trong cơ thể cô, lẫn vào trong Hồn Hải cô.
Tiểu Sắc vì thứ này mà bỏ ra cái giá đau đớn, đến nay vẫn chưa thể thành hình người.
"Đây là tử vong khí!"
Đông Phương Minh Huệ lập tức lấy linh lực chặn lại, đối phương là Ám hệ Linh Sư, tuy chỉ kém một cấp nhưng có thể đè bẹp dí cô.
Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải giãy giụa, nó ngửi thấy mùi quen thuộc.
Tận mắt nhìn hai làn khói xám hoà vào thành một, trở thành một đám khói cực lớn, đang bay về phía cô.
Bị thứ này bao vây, sinh mạng hơn nửa là sẽ bị nuốt chửng.
"Toi rồi."
Đông Phương Minh Huệ nhắm chặt mắt.
Cùng lúc đó, gã hắc bào cười khà khà, âm hiểm nhìn đối phương bị tử vong khí bao bọc từng chút một, trong chớp mắt, đã bị cảnh tượng trước mắt doạ.
Nhìn đám khói ùa đến, Đông Phương Minh Huệ nhắm chặt mắt, kết quả, làn khói như bị thứ gì đó hút mất, biến mất sạch sẽ.
"Í."
Đông Phương Minh Huệ không kìm được thắc mắc.
Gã hắc bào ngây người, cười khà khà, "Không hổ là Tinh linh chi tâm, chủ thượng đoán không sai."
Tinh linh chi tâm?
"Mau chạy."
Tình Hoa thấy đối phương ngẩn ra, không nhịn được mà gào ầm lên.
Đông Phương Minh Huệ xoay người bỏ chạy, trước khi chạy còn quên không tiếp tục ném phi châm, phi diệp, dưới đất có một đống lá và đá bay lên.
Còn chưa kịp bắn, toàn bộ đã bị gã hắc bào nuốt chửng, cỏ cây bị dính tử vong khí, nhanh chóng thất bại.
Thiên Uyển Ngọc nghe thấy tiếng hét của đối phương, âm thanh giống như nàng từng nghe thấy Cửu muội hét ở tiểu viện, lúc đó đang huấn luyện Vô Nha.
Dựa vào độ dài ngắn của âm thanh, nếu như dài mà gấp là tình huống khẩn cấp, nếu như ba tiếng ngắn là mệnh lệnh tập trung.
Vô Nha rất thông minh, nghe hai lần là hiểu.
Nàng cảm thấy cách huấn luyện của Cửu muội rất vui, tiện ghi nhớ lại.
Nàng đang chuẩn bị săn thú, để tối nướng ăn, lại không ngờ đột nhiên nghe thấy âm thanh này, dài mà gấp gáp.
Gần như là tiềm thức, nàng lao về phía cô và Lục Tinh vừa đi.
Đi được nửa khắc, đã phát hiện một đống cành cây rơi bốn phía, nàng nhìn qua, bốn phía tám lối thông, có rất nhiều đường có thể đi.
Nàng nghĩ cũng không nghĩ chạy theo đường Đông Phương Minh Huệ vừa chạy, chạy được nửa đường, lại thấy cảnh tượng cây cỏ héo rũ.
"Tử vong Linh Sư."
Đồng tử Thiên Uyển Ngọc giãn lớn, không dám nghĩ kỹ, lập tức đuổi theo.
Quả nhiên nhìn thấy bốn thân ảnh đang vây quanh Đông Phương Minh Huệ, bốn phía đều là khói xám dày đặc, trông giống như muốn bắt sống, không muốn giết chết.
"Nếu như Cửu tiểu thư đã không tình nguyện hợp tác, làm đi."
"Này, vì sao các ngươi vô lý thế, muốn mời ta về làm gì?" Đông Phương Minh Huệ còn nhớ câu Tinh linh chi tâm của người kia, cô lập tức nói, "Ta không có Tinh linh chi tâm mà các ngươi cần, các ngươi chắc chắn đã tìm nhầm người rồi."
Nghe nói Tử vong quân đoàn này có thể khống chế vật đã chết, cả ngày ẩn trong bóng tối nghiên cứu mấy thứ cổ quái, còn thường xuyên dùng người sống làm vật thí nghiệm, quá đáng sợ rồi.
Cô cảm thấy nếu để bản thân bị chúng đưa đi, thì sống chết không rõ.
Hơn nữa, trong kịch bản nói Tử vong quân đoàn sẽ không xuất hiện sớm như thế này, vì sao lại nhiều thứ xuất hiện sớm thế!
"Cứu mạng a ——"
Cô vừa nãy thử dùng kỹ năng của mình, nhưng mà không quá tác dụng với đám người này, có lẽ là...!cô học chưa thành?
Mắt nhìn thấy đối phương vươn bàn tay gầy trơ xương ra, Đông Phương Minh Huệ ném toàn bộ phi châm kẹp trong mười đầu ngón tay.
Vút vút vút —
Phi châm cắm vào xương, nhưng lại không khiến bọn hắn cảm thấy đau đớn, khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục lao về phía này.
"Cửu muội, tránh ra."
Một tia sét, không, là dây roi vung từ trên trời xuống, tiếp sau đó là tia sét tím đánh vào tay người kia, trong chớp mắt đã khiến tay gã nổ bung bét.
Đông Phương Minh Huệ che mặt, cô cảm nhận được máu và thịt lẫn lộn.
Kỳ lạ là, nửa thân trên của đối phương bị nổ tung rồi, nhưng lại có rất ít máu, còn có một đám khói xám nồng đậm bay ra từ trên người.
"Thất tỷ cẩn thận, bọn chúng là Tử vong Linh Sư."
Sự xuất hiện của Thiên Uyển Ngọc lập tức thu hút sự chú ý của ba người còn lại, Đông Phương Minh Huệ tránh sang một bên, "Tình Hoa, ngươi ở trong Tử Vong Cốc lâu như thế, có biết điểm chí mạng của Tử vong Linh Sư không?"
Cô bất giác mới nhớ ra Tình Hoa có một kỹ năng — chống lại sự xâm thực của Tử vong Linh Sư, nếu không vừa nãy mạng của cô đã bay rồi.
"Đánh vỡ đầu chúng là được."
Đông Phương Minh Huệ rùng mình, ngay lúc Tình Hoa vừa nói xong, cô nhìn thấy nửa thân còn lại của Tử vong Linh Sư bị nữ chủ đại nhân huỷ hoại đang nhảy về phía cô.
Một cặp mắt âm u nhìn chằm chằm cô, nửa cái đầu bị phá nát đến thảm không dám nhìn, cô cố gắng nhịn thứ đắng ngắt đang lộn tùng phèo trong dạ dày.
"Mẹ ơi, đây là đang biểu diễn thực vật đại chiến cương thi* sao?"
*Plant vs Zombie.
Đông Phương Minh Huệ lùi về sau, cô dùng dư quang nhìn tình hình bên nữ chủ đại nhân, ba linh sĩ vây công một người, nữ chủ đại nhân được coi như phe yếu, nếu còn duy trì, các nàng đều sẽ chết ở đây.

"Ta trước dọn dẹp thứ này đã."
Cô hít sâu một hơi, cổ vũ cho bản thân, cô đột nhiên nhớ đến trộm cắp quái thủ từng nói một câu, ba từ để nói về một tên trộm — nhanh, dứt khoát, chuẩn.
Xác định rõ mục tiêu, ra tay nhanh chóng dứt khoát, còn phải chuẩn xác.
Nếu như coi đầu của đối phương là thứ cô phải trộm, thì phải là một nhát đã trúng, sau đó xoay người tháo chạy, đây là tinh tuý của một tên trộm.
Đông Phương Minh Huệ từng bước lại gần, nếu như cô tính toán, thứ tàn phế đó hơi dừng lại chút, lập tức sẽ lao về bên trái né tránh.
Ngay đúng lúc này, Đông Phương Minh Huệ nhanh tay cướp lấy, cô rút ra một con dao găm giấu ở trong tay áo, chém mạnh qua yết hầu gã, nhưng không rút ra ngay, mà xoay người chặt đứt cổ.
Lúc cổ của gã bị vứt xuống đất, cô mới nhận ra mình đã giết người rồi!!!
"Thất tỷ, chém đứt cổ bọn chúng."
Đông Phương Minh Huệ dựa vào cây thở hổn hển, cái đầu người kia lăn ở một góc, thân xác vẫn còn bò ở dưới đất.
Cô đột nhiên không sợ hãi nữa, ngoại trừ cảm thấy ghê tởm, còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Lại quan sát Thiên Uyển Ngọc chiến đấu, cô đứng phắt dậy, suy nghĩ xem làm sao thu hút sự chú ý của đám người này, giảm bớt gánh nặng cho nữ chủ đại nhân.
"Bảo các ngươi đi bắt một người, các ngươi đến giờ vẫn chưa làm xong, cần các ngươi có ích gì."
Cô trước đây luôn nghĩ diệt được ba người này, thì lần tai nạn này sẽ qua đi.

Nhưng trong lòng vừa có hy vọng chưa lâu, lại bị sự xuất hiện của người này hoàn toàn phá huỷ.
Khí thế của người đó hoàn toàn áp đảo bốn người trước, nếu như bốn người kia là linh sĩ, người xuất hiện lần này tám chín phần là Linh Vương.
Linh Vương!
Đông Phương Minh Huệ bật cười, lau đi vết máu trên tay, liếm khoé môi, "Tình Hoa, nếu như lần này ta bị đưa đi, ngươi và Chiêu Tài còn có Vô Nha mau nhân cơ hội bỏ chạy."
Đến lúc rơi vào trong tay đám người này, đồ ở trong nhẫn không gian chắc chắn sẽ bị bại lộ, cô không hy vọng đám tiểu hoả bàn này bị liên luỵ.
"Này, nghe nói các ngươi muốn cái gì mà Tinh linh chi tâm."
Đông Phương Minh Huệ đột nhiên cất tiếng, cô lục lọi nhẫn không gian mà trước đây nữ chủ đại nhân tặng, bên trong còn có mười bình linh dược, trước vì để tháo chạy, cô gần như đã dùng cạn.
Nghĩ đến lát nữa bị rơi vào trong tay bọn chúng, nhẫn không gian khó là giữ được, tiếc là tiếc mấy bình lọ của cô, còn có bảo bối lấy từ lần đi Tử Vong Cốc, tim của Đông Phương Minh Huệ đang rỉ máu.
Nếu như sớm biết sẽ có chuyện này, cô nhất định sẽ nghĩ cách để đem bán cho Nam Cung gia, đổi thành mấy thứ linh thạch vô dụng để chiêu đãi bọn nó một chút cũng tốt.
Cô vừa lạnh lùng nhìn đối phương vừa ra sức nốc cạn bình linh dịch, chỉ trong chớp mắt, mười bình linh dịch đã vào trong bụng, một cỗ linh lực dồi dào từ trong người cô toả ra, chảy qua từng mạch máu và lục phủ ngũ tạng.
"Ngươi muốn chết sao."
Tình Hoa đột nhiên lên tiếng.
Đông Phương Minh Huệ uống ùng ục, bình thứ mười lăm vào trong bụng, "Không muốn chết."
Trước khi chết thử cược một ván, xem xem rốt cuộc ai mới là người thắng.
Tinh linh chi tâm, bốn chữ này thu hút toàn bộ sự chú ý của bốn người.
Sắc mặt của Thiên Uyển Ngọc lạnh đi, đối phương muốn đem thứ ở trong tay để giúp nàng giải vây, nhưng trong tay cô làm gì có cái gì gọi là Tinh linh chi tâm, chẳng qua là lúc ở trong rừng đá đã cướp được một thứ lấp lánh từ cỏ trữ tiên, cũng không biết đó là cái gì.
Nhưng, hiển nhiên, đối phương đã tin rồi.
"Để Thất tỷ ta đi, nếu không ta sẽ huỷ nó, đến lúc đó các ngươi sẽ chẳng còn gì." Đông Phương Minh Huệ lộ ra một nụ cười vô tâm.
Ngón tay của Thiên Uyển Ngọc động đậy, có mấy phần muốn đánh người.
"Nếu như Cửu tiểu thư phối hợp, thì mọi chuyện dễ nói rồi."
Đối phương vừa nhấc tay, Thiên Uyển Ngọc đã lao ra, thần sắc phức tạp nhìn cô, lạnh lùng hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
"Thất tỷ mau chạy đi."
Thiên Uyển Ngọc bắt lấy tay cô, kiên định, "Không đi, đừng nói chỉ là một Linh Vương nhỏ con, dù là Linh Thánh đến ta cũng sẽ không lùi bước."
Hơn nữa đừng nói là để đối phương ở lại, đây là biểu hiện của nhu nhược, là sỉ nhục, là tâm ma mà nàng sau này tu luyện cũng sẽ vĩnh viễn không thể thắng nổi.
Đông Phương Minh Huệ bật cười, đúng, cô sai rồi, cô đã coi thường nữ chủ đại nhân rồi, đầu tiên là cô nhát gan, luôn nghĩ đối phương quá mạnh, còn nữ chủ đại nhân quá yếu.

Lại không biết trước nay Thất tỷ của cô chưa từng khuất phục trước kẻ mạnh, thà chết cũng không hàng.
Cô thì thầm bên tai nàng, "Thất tỷ, ngươi đối phó với ba người bọn hắn, ta đối phó với Linh Vương này, cược thử xem, nhé?"
Thiên Uyển Ngọc không biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng nghĩ đến có thể cùng Cửu muội tác chiến, tinh thần của nàng hừng hực, máu sôi sùng sục, tràn đầy ý chí.
"Được, cược một phen."
Đông Phương Minh Huệ cảm giác xương gân trong người đang đứt, cô chỉ còn cách cái chết một bước, cô vừa nãy uống hai mươi bình linh dịch, linh lực mạnh mẽ tăng lên, cảm giác cường đại mà cô chưa bao giờ trải qua, nhưng cái giá phải bỏ ra cũng rất đau đớn.
Linh lực vượt qua khỏi phạm vi mà cô có thể chịu đựng được, giống như đang nuốt từng miếng thịt của cô.
"Đến đây, nếu như ngươi muốn lấy thứ này, thì phải bước qua xác ta."
Cô rung lắc thứ xanh lấp lánh, lại ném vào trong không gian, nở một nụ cười xấu xa.
Tay vừa dùng lực, toàn bộ đá ở xung quanh đều bay lên không trung, vây quanh cô thành một vòng.
"Cửu tiểu thư, chỉ dựa vào cô?"
Người đó bước lên phía trước, giơ tay ra bắt, toàn bộ không gian đều trở nên vặn vẹo, những thứ bay trên không trung đều tan nát thành bụi.
Ngay cả những cái cây gần đó cũng phải chịu tai ương, uy nghiêm của Linh Vương quả không phải danh bất hư truyền.
"Không chỉ có thế."
Không còn đá, toàn bộ phi châm trong không gian đều bay ra ngoài, tạo thành hình kiếm hư không, lao vụt về phía người kia.
"Minh Huệ, chúng ta cá cược đi."
Tình Hoa đột nhiên từ trong không gian cô nhảy ra, ngay cả hai tiểu gia hoả cũng ra ngoài, người kia chỉ lạnh nhạt liếc.
Tình Hoa thay đổi rất nhiều hình dạng, hắn cũng không nhận ra.

Dù có nhận ra, ở trong mắt hắn, đối phương cũng chỉ là một cây linh dược.
Linh dược sinh ra đều bị người vặt hái đem chế luyện, hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Từ khi Chiêu Tài cùng Tình Hoa ra ngoài, hai nhánh linh dược quấn lấy nhau, Vô Nha ở một bên ngây ngốc nhìn, bởi vì không hiểu, nên lại dời sự chú ý lên người Đông Phương Minh Huệ, bốn chi giậm chân tại chỗ, muốn lao lên cắt xé đối phương.
"Minh Huệ, Uyển Ngọc tỷ."
Mộc Sinh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, hắn tìm một vòng cũng không thấy Lục Tinh, nhưng mà hắn là Mộc hệ Linh Sư, có thể cảm nhận được mùi chết chóc trong khu rừng này.

Hắn dựa theo những cây cỏ héo tàn mò đến, sau đó nhìn thấy bốn người áo đen, thân hình quỷ dị, mạnh hơn bất kỳ đệ tử nào mà hắn từng nhìn thấy.
So với Uyển Ngọc tỷ còn mạnh hơn vài phần.
Mộc Sinh do dự không quyết, hắn cảm thấy bên Uyển Ngọc tỷ vẫn còn tốt, chủ yếu là bên Đông Phương Minh Huệ lộ ra yếu thế quá rõ rồi, hắn có hai kỹ năng chủ yếu, một là khói mê và khói độc của Tiểu Bạch, nhưng mọi người đều đang đánh nhau, có thể đem phe địch hôn mê thì không nói, chứ còn có khả năng phản tác dụng.
"Tiểu Lục, đi."
Tiểu Lục là một ma thực bị Mộc Sinh thu phục, giống như Tiểu Bạch, đều là ma thực cấp thấp, khả năng trưởng thành không quá cao, nhưng mà kỹ năng đầy đủ, kỹ năng của nó có thể triệu hồi tiểu hoả bàn xung quanh giúp đỡ.
Dây leo, cành cây loạt soạt vây lại, vây đấu trường thành một vòng nhỏ.

Sau đó toàn bộ dây leo đều bện lại, buộc chặt hai tay hai chân Tử vong Linh Sư.
Đông Phương Minh Huệ và Thiên Uyển Ngọc mượn lúc này để hít thở nghỉ ngơi, trong chớp mắt, toàn bộ thực vật đều ồ ạt rút lui.
"Có chuyện gì thế?"
Mộc Sinh ngây người, trên người đám người này có thứ gì đó làm thực vật sợ hãi, ngay cả Tiểu Lục cũng chui vào trong người hắn.
"Chặt đứt cho ta!"
Đông Phương Minh Huệ đem toàn bộ linh lực biến thành tay, lấy thanh kiếm vô hình trước đây chém vào đầu đối phương.
Mộc Sinh kinh hãi nhìn cảnh tượng này, quên mất cả phản ứng.
Người áo đen kia dùng ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt lưỡi kiếm, hơi dùng lực là có thể phá nát nó, Đông Phương Minh Huệ nhìn kim châm rơi lả tả xuống đất.
"Đi theo ta."
Đối phương vươn bàn tay trắng nhợt ra, kéo Đông Phương Minh Huệ đi.
"Không được."
Mộc Sinh đột nhiên lao lên chặn đường đối phương, bàn tay chết chóc đó bóp cổ hắn, tử vong khí toả ra, siết cổ hắn đến trợn trừng mắt.
Đông Phương Minh Huệ xoay người, lấy dao găm chặt đứt bàn tay đó.
Nếu như là dao găm bình thường thì sẽ không thể tổn hại được hắn, nhưng con dao này hút cạn toàn bộ linh lực của cô, lưỡi dao được một tầng linh lực bao bọc.
Đối phương bị đau, phóng toàn bộ linh lực ra ngoài, không chỉ làm Mộc Sinh văng ra năm mét, ngay cả Đông Phương Minh Huệ cũng bị bật tung.
"Bộp."
"Bộp."
Hai người đập trúng thân cây, rơi xuống.

Còn có một người nằm trên đất, bất động.
"Cửu muội, mau đứng dậy."
"Rượu mời không uống uống rượu phạt, mau giết hết chúng cho ta."
"Mau đứng dậy."
Đông Phương Minh Huệ nhắm mắt, cô cảm thấy mệt mỏi, cả người đau nhức, ngay cả sức lực đứng dậy cô cũng không có.
Thiên Uyển Ngọc thấy thế, đem toàn bộ hạt nhân lôi ở trong đan điền hút ra ngoài, từng tia sét đánh đối phương nổ tung thành bã.
Nghĩ đến lời nhắc nhở của Đông Phương Minh Huệ, nàng đánh nát đầu của ba người mới yên tâm.
Mắt nhìn thấy đối phương lại gần Đông Phương Minh Huệ, Thiên Uyển Ngọc rút roi thuỷ lôi lao về phía đối phương, "Muốn đưa nàng đi, thì phải qua xác ta mới được."
Người đó nhìn thấy những kẻ mình mang theo đều — tổn thất, hắn cười khà khà, sau đó nhổ nước bọt, "Một đám phế vật."
Hai người yếu ớt, lại có thể khiến bọn hắn hưng phấn, sớm biết như thế, ngay từ lúc trong Đông Phương gia đã đưa các nàng đi.
Thả hổ về núi luôn sẽ có hoạ.
"Chỉ dựa vào ngươi, một Đại Linh Sư cũng đòi bảo vệ nàng ta?" Người đó phì cười.
Không thể không nói câu này so với bất cứ thứ gì còn gây sát thương hơn, thần sắc Thiên Uyển Ngọc lạnh lẽo, nắm chặt roi thuỷ lôi trong tay.
"Đừng nhiều lời, đến đây!"
Đông Phương Minh Huệ không biết đã xảy ra chuyện gì, cô mộng mị, hình như trở về mấy năm trước lúc mình làm bác sĩ, nhìn thấy bệnh nhân ôm theo hy vọng vào phòng phẫu thuật, kết quả lúc ra lại phải dùng chăn trùm đầu, luôn cảm thấy mấy phần đau thương.

Nhưng mà bệnh nhân qua đời, thấy quá nhiều người chết, trái tim cũng trở nên lạnh nhạt dần.
"Minh Huệ, mau tỉnh lại."
"Mau tỉnh lại."
"Mau tỉnh lại."
"Mau tỉnh lại."
"Nương thân mau tỉnh lại."
Cô cố gắng mở mắt, chỗ nào đó trên người vang ra tiếng cạch nhẹ, giống như cái khoá sắt đã bị dùng chìa khoá mở ra.

Sau đó cả người chìm sâu xuống, một cỗ linh lực từ trong người cuồn cuộn, làm hai người đang chiến đấu bị kinh động.
"Không thể nào!"
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ linh lực cạn kiệt của cô đều khôi phục lại như thường, cấp độ cũng từ Đại Linh Sư tăng lên, tăng đến Linh Sĩ, nhẹ nhàng phá vỡ, lại tăng đến Linh Vương, còn nhìn thấy linh lực vẫn tiếp tăng lên.
Gương mặt của người hắc y thay đổi đủ sắc màu, Thiên Uyển Ngọc chau mày, có mấy phần lo lắng.
Ngay đúng lúc này, thăng cấp dừng lại, dừng ngay ở cấp Linh Vương cấp ba.
Đông Phương Minh Huệ mở bừng mắt, cô chưa từng thấy linh lực dồi dào như thế này, cả lông tơ khắp người đều dựng lên, tiếp nhận thêm linh lực từ bên ngoài vào.
Một bàn tay cô đập xuống đất, lộn một vòng giữa không trung, bật nhảy đứng dậy.
"Thất tỷ, để ngươi lo lắng rồi."
Linh lực trên người đối phương là cấp Linh Vương, Thiên Uyển Ngọc lo lắng nhìn cô, nếu như không phải Thanh Mặc bế quan lúc mấu chốt, mọi chuyện sẽ chẳng hỏng bét thế này.
"Làm sao có thể, ngươi đã dùng mật pháp gì."
Có thể đột phá lớn như thế, trừ khi dùng mật pháp để thăng cấp bản thân, hắn không thể nghĩ ra cách nào khác.


Nhưng mà những người tu luyện đều sẽ không chịu đối phó với mặt khác của mật pháp.
Mật pháp mặc dù có thể thăng cấp nhanh, nhưng một khi thất bại, người dùng mật pháp có thể sẽ bị phản phệ, cuối cùng mãi mãi dừng lại ở một cấp, không thể tiến thêm một bước, ngược lại còn có khả năng bị lùi lại.
Thiên Uyển Ngọc đau lòng, mật pháp là một trong những phương pháp không nên dùng, nàng mím môi, nắm chặt roi thuỷ lôi trong tay.
Đông Phương Minh Huệ xán lạn cười, "Ngươi, nhất định phải chết."
"Thất tỷ, chúng ta liên thủ."
Đông Phương Minh Huệ vươn tay, Thiên Uyển Ngọc dù đau cũng phải nhịn, bắt lấy tay cô nắm chặt, cho dù có khó chịu, đầu tiên cũng phải loại bỏ người này trước đã.
Chuyện sau đó để sau nói.
"Không thể nào là mật pháp, ngươi đã dùng cách gì." Mật pháp cũng chỉ có thể làm người sử dụng tăng thêm một cấp, không giống như Đông Phương Minh Huệ, một chốc liền thành Linh Vương, chớp mắt thăng lên ba cấp.
Một làn khói trắng bay qua, Thiên Uyển Ngọc phát hiện mình rơi vào ảo cảnh, nàng cùng Cửu muội cùng dựng một ngôi nhà.

Hai người dắt tay nhau, Đông Phương Minh Huệ cũng thấy.
"Thất tỷ, đây là ảo cảnh."
Trước đây Tình Hoa tóm gọn qua kế hoạch với cô, kéo Tử vong Linh Sư cấp Linh Vương này vào trong ảo cảnh, nhân lúc đối phương rơi vào tâm ma mà lấy đầu đối phương.
Hiện tại cô là Linh Vương cấp ba, đối phương vẫn cao hơn cô sáu cấp, là Linh Vương cấp chín, chỉ kém cảnh giới Linh Quân một bước, may mà đối phương chưa vượt qua cảnh giới này, nếu không mạng của cô và Thất tỷ phải dừng tại đây.
"Đi, Tình Hoa đã tìm thấy đối phương rồi."
Ảo cảnh này do Tình Hoa khống chế, nó tất nhiên có thể dễ dàng tìm ra vị trí đối phương, vừa ở trong ý thức nói với Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ kéo nữ chủ đại nhân đi, nhưng lại bị người kéo lại.
"Nói cho ta biết, ngươi dùng cách gì để nâng cao linh lực bản thân."
"Thất tỷ, là phong ấn."
Thực ra cô cũng đã quên mất chuyện này, phong ấn này là lúc Tiểu Sắc bất lực chịu thua cùng cô ký khế ước, bởi vì nếu không phong ấn toàn bộ linh lực, dựa vào một linh giả bé nhỏ như cô, có lẽ là sẽ nổ tung, hơn nữa Tiểu Sắc không can tâm bản thân nhiều năm tu luyện lại bị huỷ hoại một giờ, nên đem toàn bộ của nó phong ấn vào người cô.
Cặp mày của Thiên Uyển Ngọc cau chặt chưa từng thả lỏng ra, hỏi ngược lại, "Là con ma thực đó?"
"Đúng, vì vậy Thất tỷ, thời gian của ta có hạn."
Sức mạnh phong ấn là tình huống đột phá bất bình thường, cô sẽ phải chịu phản phệ.

Kết cục rốt cuộc là gì, cô cũng không rõ.
Nhưng mà người đó, cô chắc chắn phải giết.
Lúc hai người tìm thấy đối phương, đúng như Tình Hoa đoán, hắn đã rơi vào tâm ma của mình, nhìn thấy hai người lại gần đây, đối phương gào thét.
"Cửu tiểu thư, đi cùng ta."
Đông Phương Minh Huệ chau mày, vào trong ảo cảnh rồi mà đối phương vẫn chấp niệm đến thế, Tinh linh chi tâm lẽ nào quan trọng đến vậy?
"Đến!"
Dây leo từ bốn phía trói chặt lấy đối phương, Tiểu Sắc nhảy ra từ Hồn Hải của Đông Phương Minh Huệ, quật mạnh đối phương.
Người trùm mũ cười vài tiếng, cả người toả ra một luồng khói xám, nhưng mà lần này dây leo của Tiểu Sắc lại không hề bị tử vong khí xâm thực.
Tiểu Sắc tức đến cực độ, nó còn ghim thù chuyện lần trước ở Tử Vong Cốc, bị một ít tử vong khí giày vò làm mất đi tu vi biến thành người mà mãi mới có.
Vì thế lần này càng ra sức đánh người, cố ý kéo cái mũ đen của hắn xuống, lộ ra một gương mặt trông còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Mặt của đối phương gầy hóp, hốc mắt lõm vào trong, da trắng nhợt, giống như người chết ở trong quan tài, da cũng nhăn nheo.
Đông Phương Minh Huệ hơi kinh hãi, nhưng mà vẫn bình tĩnh ngoài dự đoán, trong kịch bản miêu tả Tử vong Linh Sư có hình dáng như này, nếu như còn tạo nghiệp hơn, có lẽ còn không giữ được cái bản mặt này.
"Thành thật trả lời ta vài câu hỏi."
Thiên Uyển Ngọc hận không thể dùng roi quất mạnh, nhưng nghĩ đến những gian nan mà Cửu muội phải chịu, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống.
"Mục đích các ngươi muốn bắt Cửu muội là gì? Vì sao?"
Đông Phương Minh Huệ có chút không tin, cô lấy thứ xanh lấp lánh từ trong không gian ra, "Các ngươi làm thế nào biết được Tinh linh chi tâm?"
Tinh linh chi tâm là thánh vật của Tinh linh tộc, theo nguyên tác thì đã đến đoạn này, nhưng sau đó đã bị tác giả bỏ dở, về sau như thế nào thì không biết.
Vì thế cô vô tình mở ra kịch bản mới?
"Khà khà khà, Cửu tiểu thư, nương thân của ngươi vẫn làm khách ở chỗ chúng ta."
Sắc mặt của Đông Phương Minh Huệ hơi đổi, "Các ngươi bắt nương thân ta."
Đối phương xấu xa cười, ngay cả cặp mắt cũng tối lại, "Vì thế ta khuyên Cửu tiểu thư nên biết thức thời, ngoan ngoãn trở về cùng ta."
Nói xong, bùm một cái, toàn bộ dây leo của Tiểu Sắc bị đứt, đối phương thoát khỏi.
Bàn tay trắng bệch của đối phương lao về phía Đông Phương Minh Huệ.
"Muốn chết."
Thiên Uyển Ngọc luôn đề phòng đối phương, nhìn thấy hành động của đối phương, lập tức lao lên che chắn cho Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ hơi mất tập trung, vừa nãy nghe đến chuyện của nhị phu nhân, cô có chút ngơ, theo nguyên tác nhị phu nhân cực kỳ chiều chuộng Cửu tiểu thư, khi biết tin cô bị nữ chủ đại nhân thì luôn nghĩ cách báo thù.
Nương thân như thế này, làm cô nhớ đến mẹ ở trong thế giới hiện thực.
"Thất tỷ, ta giúp ngươi."
Tập trung lại tinh thần, linh lực trên người Đông Phương Minh Huệ bạo động, Tiểu Sắc dùng dây leo, lần này bọn nó không cho đối phương thời gian để giằng co nữa.
Ba người hợp lực, Tiểu Sắc dùng dây leo trói chặt hai tay hai chân hắn, treo hắn ở giữa không trung.
Roi ở trên người Thiên Uyển Ngọc có hạt nhân lôi, chỉ một luồng điện tím cũng đủ để làm đối phương giật tê tái, cả người đều có tia điện.
Đông Phương Minh Huệ dùng linh lực phi phi châm, biến thành một cây kiếm cực lớn, so với trước đây còn lớn hơn.
Cô không chút lưu tình dùng kiếm chém xuống, linh kiếm chặt người làm hai.
"A ——"
Toàn bộ linh lực của người này đều bị chém tung ra, đám khói xám từng chút bay ra.

Đông Phương Minh Huệ liếc một cái, thầm nghĩ đám khói này biến mất có liên quan đến Tình Hoa.
Người đó bị chém làm hai, còn ngoan cố nằm ở dưới đất.
"Nương thân của ta ở đâu?"
Đông Phương Minh Huệ ngồi xổm xuống, cô cảm thấy đối phương nói lời chắc chắn có mục đích, nhất định đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Người đó cười hề hề với Đông Phương Minh Huệ, làn khói xám vừa nhả ra từ trong miệng đã bị Thiên Uyển Ngọc đánh tan.
Thiên Uyển Ngọc bước lên vặn đầu hắn, đặt hai bán cầu não với nhau.
Nhìn nữ chủ đại nhân bạo lực diệt nốt người còn sống cuối cùng, cô có chút thất vọng, quả nhiên không thể moi tin tức gì từ miệng đối phương.
Ảo cảnh vừa biến mất, Thiên Uyển Ngọc vẫn chưa quen, nàng xoay người đi tìm Đông Phương Minh Huệ thì thấy cô đang dựa trên gốc cây, biểu cảm có mấy phần ủ rũ.
"Cửu muội."
Con mắt Đông Phương Minh Huệ hơi chuyển, cố nặn ra một nụ cười, "Thất tỷ."
Thiên Uyển Ngọc nhìn bộ dạng chán nản của cô có chút đau lòng, nhị phu nhân đối xử tốt với Cửu muội nàng đại khái hiểu, bây giờ đối phương mất tích, nghĩ Cửu muội sẽ rất khó chịu.
"Cửu muội, viết thư về thử xem?"

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, vô ích, cô bởi vì cái mạng nhỏ này, một mực luôn nghĩ mọi cách, nghĩ cách tạo ấn tượng tốt với nữ chủ đại nhân.
Lại thêm cô biến thành Đông Phương Minh Huệ, đối với người bên cạnh luôn có cảm giác không chân thật, tiềm ý thức sẽ lựa chọn trốn tránh.
Trước đây không viết bởi vì các nàng đang ở Tử Ma sơn mạch trải qua thập tử nhất sinh, dần dần quên mất Đông Phương gia.

Sau này ổn định ở trong Học viện Hoàng gia, cô không biết nên viết gì với bọn họ, lại thêm bận rộn luyện tập chế thuốc, cũng quên béng mất chuyện này.
Thiên Uyển Ngọc há miệng, cuối cùng không giải thích vì sao vừa nãy nàng đã giết đối phương ngay lập tức.

Nàng đọc được trong ký ức Mộ Dung Thanh Y từng nhìn thấy một người áo đen, đối phương nếu có ra ám thị với trí óc Mộ Dung Thanh Y, khiến cô tự bạo.

Cũng có khả năng làm bọn hắn như thế.

Người này trên dưới đều có thể ám thị, nàng vừa nãy sợ đối phương đột nhiên tự bạo, tổn thương Cửu muội.
"Đừng quá lo lắng, có lẽ hắn muốn dùng đề tài này làm ngươi mất cảnh giác." Thiên Uyển Ngọc xoa đầu đối phương, "Nhưng mà đợi chúng ta trở về Học viện Hoàng gia, ngươi viết thư về hỏi xem."
"Được." Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Thất tỷ ngươi đi xem Mộc Sinh, hắn bị thương nặng hơn ta.

Còn có Lục Tinh, cũng không biết hắn có bình yên không."
Thiên Uyển Ngọc thấy Mộc Sinh thay Cửu muội đỡ đòn, lập tức chạy lên xem một phen, "Kỳ lạ."
Mộc Sinh rõ ràng bị tử vong khí xâm thực, nhưng giờ lại bình an vô sự.
Đông Phương Minh Huệ hé môi, muốn nói với đối phương bởi vì Tình Hoa đã lén lút lấy tử vong khí đi rồi.
Nhưng mà đối phương đã giúp cô đỡ một kiếp, cô nhất định phải cảm tạ hắn cẩn thận.
"Cửu muội."
"Cửu muội."
"Cửu muội."
Đông Phương Minh Huệ muốn trả lời, nhưng càng ngày càng mệt mỏi, ý thức trở nên mơ hồ, sau đó không còn cảm giác gì nữa.
Đợi cô lần nữa tỉnh lại thì đã nằm ở trong phòng của mình.
Vô Nha nằm ở trên đầu giường, cái đầu nhỏ dựa vào cổ cô, lông bồng bềnh, cực kỳ mềm.

Nhưng lúc cô mở mắt, nó lập tức tỉnh lại.
Đông Phương Minh Huệ muốn vuốt nó, kết quả nhận ra bản thân không thể cử động, đừng nói cơ thể, đến cả ngón tay cũng cứng đơ.
Cô kiểm tra bên trong cơ thể, không bị thương, vừa nhìn đã thấy hoàn hảo không khuyết thiếu.
Lại nhìn vào Hồn Hải, phát hiện Tiểu Sắc thành một mầm cây nhỏ, những thứ trải qua trước đây ở trong rừng giống như huyễn cảnh, chẳng để lại thứ gì.
Đông Phương Minh Huệ đại khái hiểu mình làm sao rồi.
Miễn cưỡng phá vỡ phong ấn, sau đó cô sẽ phải chịu di chứng để lại, cũng là bị phản phệ, chẳng lẽ nằm trên giường trở thành người thực vật?
Giống như cảm nhận được cảm xúc của cô, Vô Nha rúc vào cổ cô, thân mật liếm láp cô.
"Trải qua mấy trăm năm, ta lại không biết ma thực của ngươi là phẩm chất gì." Giọng nói của Tình Hoa vang lên trong đầu cô.
Ý của lời này, nó cũng không rõ phá vỡ phong ấn của đối phương sẽ bị phản phệ như thế nào.
Tiểu Sắc tạm thời không thể thay cô trả lời câu hỏi này.
Đông Phương Minh Huệ trợn to mắt, thử cựa quậy lại không thể, cửa phòng bị đẩy ra, Thiên Uyển Ngọc bưng một chậu nước đến, nhìn thấy cô đã tỉnh liền cười nói, "Cửu muội, con sâu lười này cuối cũng đã dậy rồi."
Mặc dù không thể cử động, nhưng cô cảm nhận được khí tức trên người Thất tỷ càng trở nên vững chắc, nếu như nói lần đầu nàng đến Học viện Hoàng gia là nhân tài sắc bén, vậy thì bây giờ sự sắc bén đã mài bớt đi, làm người cảm thấy dễ gần.
"Ngươi yên tâm, ta đã thay ngươi viết thư về nhà rồi, đợi vài ngày nữa sẽ có thư trả lời." Thiên Uyển Ngọc dùng khăn mặt cẩn thận lau ngón tay cho cô, cuối cùng nắm lấy cô không buông.
Ngày đó, đối phương vừa hôn mê, nàng lập tức đưa cô và Mộc Sinh trở về Học viện Hoàng gia, việc đầu tiên là gọi viện trưởng đại nhân đến xem.
Chuyện gặp trên đường cũng không giấu viện trưởng, nhưng mà đối phương chẩn đoán cô bị phản phệ, tình hình không lạc quan.
Nàng một mực đợi đối phương tỉnh lại, lần này đợi mất hai tháng.
Đông Phương Minh Huệ nghe nàng nhắc đến thư liền cảm thấy không đúng, Học viện Hoàng gia và Đông Phương gia, ít nhất phải cách nhau vạn dặm, nếu như không đi qua Tử Ma sơn mạch, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng, phải vòng qua hai quốc gia khác.

Nếu như nói thư, hơn nửa là do thú cưỡi đưa, cũng phải mất mười mấy ngày.
Cô há miệng, nhận ra bản thân không thể nói chuyện, nên từ bỏ.
Thiên Uyển Ngọc lấy tay cô đưa lên miệng cắn vài cái, "Ngươi đã hôn mê mất hai tháng."
Con người Đông Phương Minh Huệ hơi chuyển, nhớ đến chuyện cô quan tâm nhất trước khi ngất, là Lục Tinh và Mộc Sinh.
Nhưng mà lần này, Thiên Uyển Ngọc không giải thích nhiều, "Viện trưởng mỗi ngày đều đến tiểu viện xem ngươi, ông nếu như biết ngươi tỉnh lại rồi, có lẽ sẽ rất vui."
"Bên ngoài viện còn có một cây Lam Tinh Mộng, cao hơn rồi, cũng lớn lên rồi, Ung Tinh nói, trước đây có mấy dược đồng vô tình chạy lại tiểu viện tử, bị Lam Tinh Mộng ném ra ngoài, hơn nữa bị doạ sợ rồi."
Đây là chuyện lúc các nàng còn ở Nguyệt Bạch đế quốc, có mấy dược đồng bị Từ Liên sai bảo, muốn phá hoại vườn linh dược của Đông Phương Minh Huệ, kết quả bị huỷ mất mấy cây.
Đối phương lén lút, kết quả lại bị Lam Tinh Mộng đánh cho một trận, sợ đến bỏ chạy, rất nhanh đã có tin đồn trong tiểu viện có thứ không sạch sẽ, chuyện sau đó đã bị viện trưởng kiềm chế.
Đương nhiên, mấy dược đồng đó cũng không thấy đâu nữa.
Nhưng mà Thiên Uyển Ngọc chắc chắn sẽ tự tay dạy dỗ bọn chúng.
Đông Phương Minh Huệ có chút kinh hỉ, nhưng mà vẫn cảm thấy kỳ lạ, dựa theo dự đoán của cô, Lam Tinh Mộng phải mất đến năm năm mới hồi phục lại dạng cao lớn như trước.
Nghĩ kỹ, là bởi vì trong tiểu viện có thứ thu hút linh vật.
Cô đột nhiên nhớ đến một cách hay, nếu Lam Tinh Mộng có thể nhanh chóng hồi phục, nếu như cô thường xuyên ở chỗ nó, có phải rất nhanh cũng sẽ khỏi.
Đáng tiếc, cách của cô tuy hay, nhưng không thể nói lên tiếng.
Ngược lại Tình Hoa có chút hiểu suy nghĩ của cô, nó lập tức nhảy từ trong nhẫn không gian ra, chạy đến trước mặt Thiên Uyển Ngọc.
Rung lắc bông hoa một chút, lại vung vẩy cái lá nhỏ, sau đó chạy đi ngay trước mặt nàng.
Đầu tiên Thiên Uyển Ngọc không hiểu ý nó, thấy Tình Hoa thị phạm mấy lần, nàng mới đi theo nó, nhìn thấy Tình Hoa chạy ra chỗ Lam Tinh Mộng.
"Cửu muội, ngươi có phải muốn nói với ta, dưới cây Lam Tinh Mộng có thứ gì không." Thiên Uyển Ngọc hỏi.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, chớp chớp mắt.
"Thứ đó có tác dụng hồi phục?"
Cô lại chớp mắt, cảm thấy nữ chủ đại nhân thật thông minh, cho dù có hiệu quả hay không, dùng thử là biết.
Thiên Uyển Ngọc trầm tư, thấy Tình Hoa đã yên ổn tại chỗ, bông hoa lại hướng về phía nàng, nàng bừng tỉnh, "Ngươi có phải muốn giống Tình Hoa ở chỗ đó cắm rễ?"
Ý tứ cực kỳ rõ ràng, nói với người thông minh quả nhiên thuận tiện.
Lại thêm có một tiểu hoả bàn giúp sức, Đông Phương Minh Huệ chớp mắt ba lần.
"Được, Thất tỷ hiểu rồi."
Thiên Uyển Ngọc vội vàng ra ngoài, rất nhanh đã đưa Nam Nam đến trông chừng cô, thương tiếc nói, "Ngươi cuối cùng tỉnh lại, ngươi không biết Uyển Ngọc thấy ngươi hôn mê không tỉnh, mỗi ngày giống như người điên thách chiến với lớp trên, nàng đều nổi danh ở võ trường rồi, mỗi ngày đều bị thương, làm chúng ta nhìn cũng khó chịu."
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, Thất tỷ nàng thật sự quan tâm cô sao?.

Bình Luận (0)
Comment