Đông Phương Uyển Ngọc ôm một rổ hoa quả quay trở lại, lại phát hiện người lẽ ra đang nằm ở thảm lại mất tích, "Cô nương, có nhìn thấy Cửu đệ của ta ở đâu không?"
Đôi mắt Mục Thanh sưng đến giống như quả nho, lắc đầu, "Ta cũng không rõ, vừa nãy ta còn thấy hắn đang ngủ, sau đó cũng không rõ."
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn thảm có chút bừa bộn, bao phục vẫn ở đây, chỉ có người là không thấy.
"Kì quái."
Nếu như người muốn đi, nhất định sẽ thu dọn bao phục, dựa theo tính cách của Đông Phương Minh Huệ coi bao phục như bảo bối, thì sẽ không tùy tiện vứt bừa bãi.
Xem ra không giống như tự ý rời đi.
Đông Phương Minh Huệ bám theo chuột Thiểm Điện, mỗi một đoạn lại đánh kí hiệu lên cây, cô dừng lại, chuột Thiểm Điện cũng sẽ đợi cô, cũng không thúc giục.
Một người một sủng, một trước một sau, cũng đi gần nữa ngày.
Đông Phương Minh Huệ thấy cây cỏ ngày càng rậm rạp, mà trên những thân cây to lớn đến cần vòng tay của năm người mới có thể ôm hết còn có vài bóng hình của thứ gì đó, bọn nó giống như đang chơi trốn tìm, một lúc lại nhô đầu ra, lát sau lại lộ cái đuôi lớn, thấy Đông Phương Minh Huệ đang đi ra phía này, sẽ lập tức dùng lá cây để ẩn nấp.
Càng đi vào sâu, cô càng nhìn thấy những thứ như thế, trên mỗi cây đều có khoảng vào con, thậm chí lên đến hàng trăm, từng đôi mắt tròn xoe đáng yêu nhìn cô.
"Vì sao lại nhiều đến thế này."
Đông Phương Minh Huệ đột nhiên có dự cảm xấu, cô đây sẽ không phải đang vào tổ của chuột Thiểm Điện rồi?
Chuột Thiểm Điện thấy cô dừng lại, liền ngồi bệt xuống ngây thơ nhìn cô, còn khó hiểu vì sao cô lại khắc họa lên cây.
Một người một sủng, mặt to trừng mắt nhỏ.
Xung quanh còn có mấy con chuột Thiểm Điện không ngừng lôi kéo rung lắc cành cây thô dài.
Cuối cùng vẫn là Đông Phương Minh Huệ nhận thua, cô tự cổ vũ, "Đến cũng đến rồi, xem tiểu gia hỏa này muốn làm gì."
Tiếp tục tiến lên, liền thấy một vùng đầy những bông hoa màu tím, màu sắc tươi chói, cô không muốn đi xem, sợ những bông hoa đẹp đẽ này chính là những bông hoa độc mà nữ chủ đại nhân nói.
"Bọn nó làm sao đều bám theo?" Đông Phương Minh Huệ quay đầu, sau lưng là một bầy chuột Thiểm Điện, không biết bám theo từ lúc nào, chi trước còn chụp lại ở trước ngực, chi sau đứng lên giống như người, cái đuôi thô dài cuộn lại thành một bông hoa, một chút cũng không sợ hãi.
Thấy Đông Phương Minh Huệ dừng lại, chúng nó cũng sẽ ngây ngốc dừng lại theo, còn gãi gãi cái bụng, vẫy cái đuôi ra, còn chơi đùa với các loại hao, trông chơi còn vô cùng vui.
"Chít chít chít." Con chuột đưa Đông Phương Minh Huệ kia thấy nàng không đi, vẫy vẫy đuôi, cuốn vào cổ tay cô, kéo nhẹ.
Ý tứ rất rõ ràng, vẫn còn phải đi tiếp.
Cho đến khi đến trước cửa một cái động lớn, chuột Thiểm Điện mới dừng bước.
Ở ngoài hang động, Đông Phương Minh Huệ thấy một con vật rất lớn, to hơn mấy lần cô, cái sừng dài trên trán, có chút giống bò nhưng cũng không quá giống, nằm yên trên mặt đất.
Cô một mặt mơ màng nhìn con chuột Thiểm Điện ở trước mắt, hoàn toàn không hiểu nó đưa cô đến xem con động vật là vì gì?
Nghi hoặc còn chưa được giải đáp, cô liền thấy rất nhiều con chuột Thiểm Điện nhảy lên người nó, móng sắc xoẹt xoẹt cắt vài miếng thịt, ném đến trước mặt cô.
"A-"
Mùi máu tanh từ cái lỗ nhỏ bốc ra, con vật nằm ở mặt đất kia vẫn như cũ không hề có phản ứng, hiển nhiên đã chết từ lâu.
Mấy con chuột tiếp tục xoẹt xoẹt, chẳng bao lâu, nguyên con động vật đều bị cắt sạch thịt, đem nó trở thành một bộ xương cốt.
Chuột Thiểm Điện đem thịt đến trước mặt Đông Phương Minh Huệ, chi trước sờ vào cái bụng, vỗ vỗ.
"Là ý gì?"
Chi trước của chuột Thiểm Điện gãi gãi đầu, lại xoa xoa cái bụng nhỏ, vỗ vỗ.
Đông Phương Minh Huệ xem động tác của nó mấy lần mới hiểu ra, là muốn cô trở thành trù nương*.
Trong chốt lát, cô cảm thấy có một hàng "Đ* má nó" to đùng ngang qua trước mắt.
*Trù nương: đầu bếp.
Cũng quen cách làm rồi, Đông Phương Minh Huệ chớm lửa, lắp cái giá, đem từng xiên thịt để lên cành cây nướng.
Đại khái vì thịt bị bọn nó cắt khá mỏng, không mất nhiều công sức thịt đã nhanh chín.
Mùi thơm lan tứ phía, mặc dù còn mùi nồng tanh của máu, nhưng cô tin cái đám chuyên ăn thịt sống này sẽ không kén chọn.
Từng đôi mắt gian xảo đều nhìn chằm chằm vào thịt ở trên tay cô, Đông Phương Minh Huệ sợ chúng nó sẽ lao lên cào nốt bản thân.
"Cho ngươi."
Đông Phương Minh Huệ đem toàn bộ miếng thịt xiên vào nhánh cây, đưa cho con chuột Thiểm Điện đưa cô đến.
Cô cũng từ mấy chuyện vừa nãy nhìn ra trọng điểm, con chuột Thiểm Điện này chính là đầu đàn của đám chuột này?
Chuột Thiểm Điện lộ ra một hàm răng sắc nhọn, chẳng mất nhiều công sức mà đem miếng thịt nuốt xuống bụng, ăn xong còn tỏ ý chưa đủ bõ nhìn Đông Phương Minh Huệ.
Không cần nói cũng biết.
Đông Phương Minh Huệ ra sức mà đem toàn bộ thịt ra quay, vất vả nửa ngày, cuối cùng cũng cho mấy đám tiểu gia hỏa này no đến bụng căng tròn, còn cô lại mặt mày tèm nhem đầy bụi tro, hai tay mỏi đến không nhấc lên nổi.
Bên này, Đông Phương Uyển Ngọc tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bóng dáng của Đông Phương Minh Huệ, nhất thời trăm vị lẫn tạp.
Đến giữa trưa, nàng thu dọn bao phục, đeo lên lưng.
Dựa vào gốc cây, tùy ý cầm miếng bánh chống đói.
Mục Thanh thấy nàng sắc mặt khó coi, tự nhiên an ủi, "Vị cô nương này, chắc là Cửu đệ của ngươi có việc trước rời đi.
Không nhất định là như ngươi nghĩ."
Đông Phương Uyển Ngọc cười cười, "Hắn có tay có chân, sẽ tự mình quay trở lại." Nàng quan sát tình huống trong phạm vi trăm mét, cũng không phát hiện ra có chỗ gì bất ổn, có lẽ đây là tin tốt.
"Cô nương ngươi đừng-"
"Suỵt!"
Đông Phương Uyển Ngọc nằm xuống, ép tai dán xuống đất nghe một lúc, lập tức nói, "Mau chạy, có một đàn thiết giáp trùng đang đến bên này."
Mục Thanh sau khi kinh ngạc chính là vui vẻ, "Thiết giáp trùng đến rồi, nghĩa là đại ca bọn họ đã thành công, vậy Ngũ ca của ta chắc chắn được cứu rồi."
"Hắn có được cứu hay không ta không biết, nhưng ta khẳng định ngươi thì không." Đông Phương Uyển Ngọc giúp Mục Thanh đỡ người, hận sắt không thể thành thép nói, "Còn không mau dọn dẹp, chẳng lẽ ngươi muốn đám thiết giáp trùng đến rồi, đem chúng ta bị cắn thành xương trắng?"
Mục Thanh lập tức thu dọn, nhưng không nghĩ Triệu Tam Kỳ một thân đầy máu xuất hiện.
"Đại ca, ngươi trở lại rồi." Mục Thanh vui vẻ nói.
Triệu Tam Kỳ trên tay nắm một con thiết giáp trùng cái, vành mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói, "Mau đi, đàn thiết giáp trùng sắp đuổi tới nơi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn một mình trở về, biết chuyện xảy ra biến cũng khó đi tra hỏi nguyên nhân.
Mục Thanh một bên thu dọn đồ đạc, nhưng lại hỏi, "Đại ca, những người khác đâu?"
Triệu Tam Kỳ che mặt, đau khổ khóc, "Bọn họ đều xảy ra chuyện rồi, là lão Tam hắn, hắn không nghe ta ngăn cản mà đi trộm trứng của thiết giáp trùng chúa, đàn thiết giáp trùng nổi giận tấn công, lão Tứ đã hy sinh."
Mục Thanh đang thu dọn đồ đạc đột nhiên dừng tay, không dám tin tưởng nhìn Triệu Tam Kỳ, "Đại ca, sẽ không đâu."
Đông Phương Uyển Ngọc hống lên, "Các ngươi đủ rồi, còn lề mề đến lúc nào, cso chuyện gì thì cũng bảo vệ thành công cái mạng rồi nói.
Các ngươi đừng quên, còn có người cần phải cứu."
Hai người không dám nhiều lời, thu dọn xong, đưa lão Ngũ đang hôn mê chạy đi.
Vừa đúng lúc bọn họ rời đi, đám thiết giáp trùng che kín đầy trời cũng ở đằng sau lao tới, giống như châu chấu di cư, nhưng chúng băng qua nơi nào, nơi này đều trơ trụi chẳng còn gì.
Mắt thấy thiết giáp trùng sắp đuổi kịp, Đông Phương Uyển Ngọc ném lão Ngũ cho bọn họ, "Các ngươi đi trước đi."
Một bộ trượng nghĩa này đối với bọn họ mà nói, chính là nước giữa sa mạc, than ấm giữa tuyết.
Đông Phương Uyển Ngọc bị đám thiết giáp trùng bao vây, từng đàn lại từng đàn hướng về phía nàng lao vào, có giết thế nào cũng không hết.
Trong lúc bất lực, cô liền lấy bộ y phục mà Đông Phương Minh Huệ mặc ngày hôm qua khoác lên, mùi thối của cỏ Thi Xú khiến một đoàn thiết giáp trùng say chết.
Như lời của Triệu Tam Kỳ nói, thiết giáp trùng bởi vì bị mất trứng mà nổi cơn điên, vẫn còn một đám không sợ chết mà xông tới đến cùng.
"Chậc chậc, thật là thảm hại."
Ngay lúc Đông Phương Uyển Ngọc đang đứng ranh giới sống chết, từ trong đầu lại vang lên âm thanh lạnh lùng.
Đông Phương Uyển Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta nếu như chết ở đây, kế hoạch tiếp theo của ngươi cũng kết thúc, ngồi đấy mà chế giễu đi."
"Đến đám thiết giáp trùng yếu đuối này cũng có đem ngươi đứng trước ngưỡng cửa tử, ta thấy ngươi vẫn là nên ở Tử Ma sơn mạch này rèn luyện một phen đi."
Đông Phương Uyển Ngọc làm sao không biết đạo lý này, cô cực kỳ cần rèn luyện bản thân, trước đây không thể buông tay chân là bởi vì còn có Đông Phương Minh Huệ ở một bên.
"Bớt nói lời thừa thãi, có khắc tinh nào khác cửa thiết giáp trùng không?"
Đông Phương Uyển Ngọc vung dây roi dài ra, đập chết hơn mười mấy con thiết giáp trùng muốn bò đến tấn công.
"Đương nhiên là có, bất quá-"
"A a, cứu mạng a, mau tránh ra, tránh ra."
Một đạo thân ảnh xông tới, ôm đầu loạn múa, giống như đang bị cháy mông, vội vã điên cuồng chạy đến hướng của Đông Phương Uyển Ngọc, sau lưng, không đúng, là một mảnh đen vùi kín bầu trời bay tới.
"Cứu mạng a."
Đông Phương Minh Huệ thậm chí còn không nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc, cô mặt mày xám xịt tèm nhem, bán mạng mà chạy, chọn nơi rừng rậm mà chạy, ai ngờ chạy đến địa bàn của đám thiết giáp trùng.
Thật là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, trước mắt cô là thiết giáp trùng, sau lưng là chim Kim Ô.
Ngang cũng chết, dọc cũng chết, dù sao đều cũng chết.
Đông Phương Minh Huệ nhắm chặt mắt, làm liều lao tới, động tác mau chóng, nhanh lẹ.
Không cần nói cũng biết, khi con người đối diện với cái chết, tiềm năng sẽ đột nhiên xuất hiện.
Cô chạy ở đằng trước, chim Kim Ô ở đằng sau lần lượt phun ra phong đao, một cái vừa ngang qua, liền chặt đứng một cái cây.
Lại thêm một cái, trên mặt đất xuất hiện một cái hố.
Nghĩ mà xem, nếu ngọn phong đao này chém vào người thì sẽ thế nào?
Đông Phương Uyển Ngọc tận mắt chứng kiến kì tích, chính lúc Đông Phương Minh Huệ lao tới, thiết giáp trùng ở chỗ cô không đánh mà chạy, từng con lần lượt chạy trốn, giống như gặp phải một thứ còn đáng sợ hơn cả cỏ Thi Xú, những con chậm chạp liền bị nát thành một bãi, từng đám lại từng đám.
Khung cảnh ở trước mặt, làm Đông Phương Uyển Ngọc dở khóc dở cười.
"Cứu mạng-"
"Aaa-"
Đông Phương Minh Huệ đột nhiên bị nhấc lên, dọa đến muốn xỉu, còn nghĩ bản thân bị chim Kim Ô cắp lên.
Truyện Trọng Sinh
"Im miệng."
Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp xách cổ áo sau cô lên, đem người đang lơ lửng trên không nhanh chóng chạy trốn, tốc độ cực kì nhanh.
"Nửa ngày không gặp, ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu, làm sao lại chọc nhiều ma thú đến thế?"
Đông Phương Minh Huệ vừa thấy nữ chủ đại nhân, biết bản thân lần này an toàn rồi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cổ họng có chút khàn, hình như có hơi đau.
Cô liếm liếm cái môi khô nẻ, "Ta cũng không biết ta đã làm thế nào."
"Trên người cô ấy có mùi trứng của chim Kim Ô, ngươi mau bảo cô ấy đem thứ đó vứt đi, nếu không ngươi vừa thoát khỏi đám thiết giáp trùng, lại phải đối mặt với chim Kim Ô, chết cũng không toàn thây." Âm thanh lạnh nhạt từ trong đầu của Đông Phương Uyển Ngọc nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc lập tức nói, "Trên người ngươi có phải có trứng của chim Kim Ô? Mau vứt đi, không thì đám chim này sẽ bám theo chúng ta."
"Trứng? Ta không có - A." Đông Phương Minh Huệ chợp nghĩ đến một khả năng, đem cục đá ở trong tay ra, "Là cái này?"
Má ơi, hóa ra những trừng phạt mà cô phải gánh chịu đều do cục đá này, nhưng làm sao nhìn cũng không thấy giống quả trứng nha?
"Phát ngốc cái gì, bọn nó sắp đuổi kịp rồi, mau ném đi."
Đông Phương Minh Huệ liền lấy sức, đem cục đá hướng về đám chim Kim Ô kia ném đi.
Qủa nhiên, đám chim kia nhìn thấy trứng liền mở miệng ngậm lấy quả trứng, ở nửa đường dừng lại, không còn truy kích Đông Phương Minh Huệ nữa.
Đông Phương Minh Huệ vỗ vỗ ngực, cô chạy trốn đến hết sức rồi, nếu như không phải nữ chủ đại nhân xuất hiện, cô hiện tài nhất định sẽ trở thành thức ăn của đám chim kia.
"Thất tỷ, ngươi làm sao mà biết đó là trứng chim?".