Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 41

Nguyên Húc không rảnh quan tâm đến người đàn ông đang rên rỉ trên mặt đất.

Lúc này anh có chút buồn bực nên đi ra ngoài, đang chuẩn bị vào toilet hút điếu thuốc, một cảm giác khó hiểu tràn ngập trong lòng anh.

Luôn cảm thấy, giống như có chuyện gì đó không hay đang xảy ra. 

Từ nhỏ giác quan thứ sáu của anh đã rất chính xác, loại cảm nhận đặc biệt này cũng giúp cho anh nhiều lần tránh khỏi tai nạn.

Nghe theo linh cảm của mình, Nguyên Húc đi qua toilet nữ.

Lúc đầu Nguyên Húc do dự không biết có nên đi vào hay không, thế nhưng anh vừa đặt tay xuống tay cầm cửa, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng: Cửa bị khóa trái! 

Loại toilet này đều là các phòng riêng biệt, thông thường mà nói, cửa bên ngoài này, ngoại trừ trường hợp khách sạn sửa chữa, thì không thể bị khóa trái.

Linh cảm trong lòng càng mãnh liệt hơn, không kịp nghĩ nhiều, Nguyên Húc đá bay cánh cửa.

Sau đó, anh thấy được một cảnh tượng khiến anh muốn rách cả mí mắt. 

Trước đó Cố Thịnh Nhân còn rực rỡ lóa mắt trong sảnh lớn, lúc này đang bị một người đàn ông có vẻ mặt bỉ ổi ép tới, vẻ mặt cô hốt hoảng, mắt mơ màng, rõ ràng là bị bỏ thuốc.

Nguyên Húc cảm thấy lúc này máu ở trong người như dâng lên đầu, anh chưa bao giờ thấy mất kiểm soát như vậy.

Đánh một đấm, làm cho cái tên đàn ông kia ngã xuống đất không đứng dậy được, anh cởi áo khoác vest ra khoác lên trên người Trình Tích Tri. 

Nhưng không ngờ, Trình Tích Tri vừa nhìn thấy anh, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nhào vào trong ngực anh khóc.

Cô gái trong ngực khóc vô cùng tủi thân, Nguyên Húc cảm thấy lòng mình bị tiếng khóc này làm cho mềm nhũn.

Nhìn người đàn ông ở trên mặt đất, lúc này Nguyên Húc biết bộ dạng của Cố Thịnh Nhân không thích hợp để ai khác nhìn thấy, anh cúi người ôm lấy cô, vội vàng ra khỏi nơi đó. Lúc đi ngang qua người đàn ông trên mặt đất, anh cố ý dừng lại, lấy điện thoại ra khỏi tay hắn ta, nhấc chân giẫm lên tay phải hắn ta… Lúc nãy anh thấy người đàn ông này dùng cái tay đó sờ vào người Cố Thịnh Nhân. 

“Rắc!” Vang lên một tiếng gãy xương, không thèm để ý người đàn ông đang kêu gào như heo bị cắt tiết, Nguyên Húc ôm Cố Thịnh Nhân ra ngoài.

Lúc đám người bên trong sảnh lớn nghe thấy tiếng kêu ở đây chạy tới, chỉ thấy cánh cửa đã bị đá hỏng, còn có một người đàn ông nằm cuộn mình trên mặt đất rên rỉ.

Trình Nhất Như cảm thấy không vui trong lòng: Không ngờ tình cảnh như vậy, Trình Tích Tri kia còn có thể chạy ra ngoài. 

Nguyên Húc ôm Trình Tích Tri đi qua lối đi đặc biệt, khách sạn này là sản nghiệp của Nguyên Thị, lối đi này, cũng chỉ vài người biết được.

Anh đưa Cố Thịnh Nhân đến phòng của mình ở trong khách sạn, đặt người lên giường, sau đó đi vào phòng tắm xả nước cho cô.

Lúc anh đi ra, nhìn thấy người trên giường, bỗng nhiên đờ đẫn. 

Lúc này đầu óc Cố Thịnh Nhân đã mơ hồ, cô chỉ cảm thấy rất nóng, không ngừng kéo lễ phục trên người xuống.

Hiện ra trước mặt Nguyên Húc, là thân thể khiến cho máu của người ta sôi trào.

Ngây ngô, lại vô cùng mê người. 

Nguyên Húc cảm thấy có một luồng nhiệt xông thẳng lên trên đỉnh đầu, với thân phận địa vị của anh, đương nhiên có không ít lần ôm ấp yêu thương phụ nữ, nhưng cho tới nay không có một phụ nữ nào giống như Trình Tích Tri, mang đến cho anh cảm xúc như vậy.

Nghĩ đến tuổi cô gái nhỏ này, hình như còn chưa thành niên? Nguyên Húc thầm mắng chính mình một tiếng cầm thú, dùng một tấm thảm quấn quanh người cô rồi bế cô lên, để vào trong bồn tắm đã được xả nước.

Anh rất vất vả mới nhịn được kích động xuống, Cố Thịnh Nhân trong ngực lại không chịu phối hợp chút nào. 

Trong lúc mơ màng, Cố Thịnh Nhân cảm nhận được hơi thở của Cơ Ngọc, cảm thấy vô cùng an tâm, phát hiện anh muốn rời đi, đương nhiên cố gắng ôm chặt lấy anh không buông
Bình Luận (0)
Comment