Sáng hôm ,Hứa Thanh Trúc Vi vừa mở mắt ra đã lọt vào một đôi màu nâu mắt sâu thẳm,trong đó mang theo từng đợt lo lắng.
Nam nhân đứng cạnh giường bệnh,một thân cao 1m8 anh khí bừng bừng,bộ vest
đen caravat cùng màu càng khiến nam nhân thêm anh tuấn,thân hình tam
giác ngược hoàn mĩ,làn da màu đồng khoẻ mạnh,mái tóc cắt ngắn lộ ra vầng trán thông minh.
Mày kiếm không giận mà uy, đôi mắt màu cà phê
quyến rũ,cả người nam nhân toát ra độ chín chắn thành thục khiến cho
người ta an tâm.
Hứa Thanh Trúc Vi biết đây là ca ca của chủ thân thể,từ nay cũng là ca ca nàng.
Hứa Văn Vũ Triệt nhìn nàng mở mắt mới thoáng yên lòng.
Sau đó nghiêm mặt bắt đầu mắng nàng,giọng lại mười phần yêu thương:
“ngươi này con mèo hư hỏng,có hay không khó chịu,ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần không được phép tìm Âu Dương Kình Phong ngươi vẫn không nghe.Hắn không
thích ngươi.Bây giờ thì tốt,đêm qua xém mất mạng.Ta xem ngươi ăn nói như thế nào với ba mẹ”
Nghe đến ba mẹ Hứa Thanh trúc Vi ngay lập tức chân chó bật dậy ôm lấy cánh tay Hứa Văn Vũ Triệt.
“ân,ca ca,ta đã suy nghĩ kĩ,Âu Dương Kình Phong quả thật không thích ta,dưa
hái xanh không ngọt,ta cần gì phải ép mình ép người,từ nay ta sẽ không
lại quấn quít hắn,hoàn lương làm hảo muội muội của ngươi có được hay
không?Ngươi đừng cho baba và mama biết ta ở bệnh viện nha”
Đùa
sao,nàng rất sợ họ nha.Không phải hai người họ rất hung dữ mà là
họ..aizz,quả thật là hễ động đến chuyện của nàng họ sẽ một nháo hai khóc ba thắt cổ nha.
“thật??”Hứa Văn Vũ Triệt nghe vậy trợn mắt nhìn Hứa Thanh Trúc Vi tựa như trái đất đâm hoả tinh một dạng.100% không tin tưởng lời thề của nàng.
“ai nha,chẳng lẽ ngươi muội muội không đáng tin vậy sao?”
Hứa Văn Vũ Triệt rất muốn phun ra một câu “ đúng vậy” nhưng nhìn đến con
mèo nhỏ ánh mắt to tròn long lanh nước nhìn mình tâm mềm nhũn,lời vừa ra bên miệng lại đổi thành
“ca ca đương nhiên tin ngươi,Âu Dương Kình Phong không thích ngươi,ngươi cũng buông bỏ đi thôi”
“Ân,ta đã biết,ca ca,chúng ta trở về nhà đi” đúng vậy,trở về gia của nàng.
Kiếp trước nàng là cô nhi, từ tầng chót xã hội,nàng không ngừng vươn
lên,trời không phụ lòng người,công sức nàng bỏ ra được đền bù xứng
đáng,27 tuổi sự nghiệp của nàng chói lọi như mặt trời ban trưa .
Mọi người gọi nàng là nữ cường nhân,ai biết được trong lòng nàng ao ước một cái tổ ấm của riêng mình dù nhỏ cũng được.
Bây giờ nàng có gia,nàng có ba ba,có ma ma,có ca ca,nàng sẽ không hề là nữ cường nhân,nàng sẽ dựa vào họ,làm nũng họ.
Nam nhân cái gì đều không cần,kiếp trước tổng giám đốc,giáo sư tiến sĩ,bác sĩ...theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài 5km.
Chỉ cần có sắc,có tiền,có tài,ngươi không lo ế.
Mà nàng,vừa vặn có tất cả nha.Há há.
Nguyên văn trong, ca ca nàng cũng là hậu cung nữ chủ chi nhất.
Ca ca từ nhỏ đau nàng,sủng nàng,nhưng từ khi gặp nữ chủ Nhan Ôn Nhu thì dần dần nhạt đi muội muội này.
Hừ,Nhan Ôn Nhu,tốt nhất ngươi tránh xa ta một chút,nếu không ta không ngại cho ngươi sống không được chết không xong đâu.
Hứa Thanh Trúc Vi nhìn trước mắt nam nhân tựa như vương tử trong
truyện,nàng âm thầm thề không thể để bạch liên hoa nữ chủ nhúng chàm.
Mà Hứa Văn Vũ Triệt tổng cảm thấy hôm nay muội muội tựa hồ thay đổi,không
biết thay đổi chỗ nào nhưng tựa hồ là tràn đầy sức sống.
Muội muội thức tỉnh cũng tốt.
Ai cũng nhận ra Âu Dương Kình Phong không hề có chút tình cảm nào với muội muội,không hiểu sao nàng lại cứ cố chấp quấn quít như vậy.
Bây
giờ xem ra đã ăn được một bài học nên nghĩ thông a..Hắn đau lòng vuốt
vuốt mái tóc nàng.Trong mắt nói không nên lời yêu thương.