Nữ Chủ Tra Hóa Chi Lộ

Chương 4

Trông thấy nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, lão viên ngoại cảm thấy vô cùng tức giận. Lão ta lập tức muốn la to kêu gọi thị vệ bên ngoài vào nhưng lão còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị kiếm phong sắc bén cắt đứt cổ họng. Thanh hoan thấy như vậy, nàng hoảng sợ co rúm cả người lại. Sau khi giết chết lão viên ngoại, Quân Vô Nhai xoay người lại đi đến trước mặt nàng ngồi xuống rồi từ từ đưa tay ra:

"Nhà nàng ở đâu? Để ta đưa nàng về có được không?"

Trông hắn khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Dung mạo vô cùng tuấn tú, mang đến cho người ta cảm giác rất ôn hòa. Đôi mắt Thanh Hoan tràn đầy cảnh giác nhìn hắn. Nhưng Quân Vô Nhai lại rất kiên nhẫn, hắn vẫn giữ động tác chìa tay ra như trước.

Thật ra thì tuổi tác của hắn và Thanh Hoan chênh lệch cũng không lớn, nhìn thấy nàng thê thảm như vậy, hắn cảm thấy không đành lòng. Dù sao hắn cũng giết tên cầm thú viên ngoại kia rồi chi bằng nhân tiện đưa nàng về nhà luôn vậy.

Nhưng Thanh Hoan làm sao có thể để hắn đưa về nhà dễ dàng như vậy được chứ? Nàng do dự một lúc mới nhẹ nhàng đưa tay cho Quân Vô Nhai, lúc Quân Vô Nhai còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã thuận thế ngất xỉu trong lòng hắn.

Quân Vô Nhai hơi sửng sốt không nghĩ tới nàng chưa kịp nói nhà mình ở đâu thì đã ngất xỉu rồi. Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể lấy áo choàng bọc kín cả người nàng lại, bế nàng trở về Lệ Kiếm sơn trang.

Lúc hắn đặt nàng lên giường vừa định kêu người khác tới chăm sóc, thì thiếu nữ nằm trên giường đã tỉnh lại, cặp mắt to tròn tràn đầy sự sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn. Sau đó tự cởi đi chiếc áo choàng màu xanh trên người xuống rồi nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dài rung động, rõ ràng rất là sợ hãi nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Quân Vô Nhai không khỏi nghĩ tới nha đầu bị mình cưng chiều kia, tuổi của nha đầu đó cũng không kém nàng bao niêu nhưng lại cực kỳ tùy hứng, lời nói và việc làm điều mang tính trẻ con. Không giống như thiếu nữ trước mắt này, rõ ràng vẫn còn trẻ con nhưng lại toát ra một nét quyến rũ, không sao tả được.

Hắn vội vàng quay người đi, tuy tuổi nàng không lớn lắm nhưng dẫu sao nam nữ có khác biệt, hắn không thể chiếm tiện nghi của người ta.

Sau đó hắn nghe thấy phía sau có âm thanh sột soạt, một đôi tay nhỏ bé mềm mại lại trắng như tuyết ôm chằm lấy thắt lưng hắn, tiếng nói của nhỏ nhẹ của thiếu nữ vang lên nhưng hắn nghe thấy trong lời nói lại không che dấu nổi tuyệt vọng:

"Chàng muốn làm gì ta cũng được nhưng xin chàng đừng giết ta có được không?"

Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, không biết người nào ác độc như vậy lại đem một đứa trẻ ngoan ngoãn nuôi dưỡng thành như vậy.

Quân Vô Nhai nhẹ nhàng gỡ tay Thanh Hoan ra rồi xoay người lại, thân thể trần trụi của nàng lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Thân thể thiếu nữ đang trong thời kỳ phát triển, hai nụ hoa trước ngực hơi nhô lên, vòng eo mảnh mai, bờ mông vểnh cong, dáng người tuy chưa phát triển hoàn thiện nhưng làn da toàn thân đã trắng ngần như dương chi bạch ngọc, quả thật đời này Quân Vô Nhai chưa từng được thấy.

Thiếu nữ có được làn da như vậy chắc không phải là đứa trẻ con nhà tầm thường. Làm sao lại bị tên cầm thú kia bắt được?

Quân Vô Nhai còn chưa kịp nghĩ kỹ, thiếu nữ đã đạp lên mũi chân hắn, hai tay choàng qua cổ kéo đầu hắn xuống, nhón chân hôn lên làn môi mỏng của hắn.

Thanh Hoan cùng Thất Thất không giống nhau. Thất Thất luôn xem Quân Vô Nhai là thần tiên không thể xâm phạm nên cả đời cũng không dám nói tiếng yêu.

Mà nàng lại không nghĩ như vậy. Ở trong lòng nàng không có gì là không thể vứt bỏ được, huống chi cơ thể kia của nàng sớm đã hỏng bét. Đã từng bị tổn thương trăm lần thì lại ngại gì ngàn lần chứ? Thanh Hoan nhìn thấy được hiện tại trong lòng Quân Vô Nhai đối với vị đại tiểu thư kia chỉ là tình cảm huynh muội thông thường thôi. Nếu nàng có thể nắm chắc cơ hội này, lưu lại trong lòng hắn một dấu ấn. Để hắn có thể xem nàng như là một nữ nhân mà không phải là một đứa trẻ thì có lẽ sẽ có lợi cho sau này.

Quân Vô Nhai cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng với võ công của hắn ném đi mười người nữ nhân vẫn còn dư sức nhưng hắn lại ngây ngốc đứng yên tại chỗ. hắn đây là... bị một tiểu cô nương vô lễ?

Lúc hắn định đem thiếu nữ đẩy ra thì đầu lưỡi mềm mại của nàng đột nhiên xâm nhập vào khoang miệng hắn. Quân Vô Nhai như bị mê hoặc, một lúc lâu sau đôi tay hắn theo bản năng ôm chặt lấy eo thiếu nữ, đổi khách thành chủ, ôm nàng triền miên hôn.

Sau khi hôn một lúc lâu, hắn chợt cảm thấy không đúng. Cô nương nhà ai mới mười một mười hai tuổi lại trêu đùa nam nhân đầy kinh nghiệm như vậy? Nghĩ đến đây, Quân Vô Nhai liền đẩy Thanh Hoan ra. Nhưng hắn đánh giá thấp sức lực của mình, Thanh Hoan chỉ là một tiểu cô nương còn chưa cập kê làm sao chịu được lực đẩy của một nam nhân võ công cao cường như hắn. Cả người ngay lập tức ngả về phía sau, bờ lưng mềm mại đụng vào cột giường bén nhọn. Nhưng mà nàng chỉ hơi nhíu mày, sau đó liền bò dậy cả người trần trụi đi về phía hắn, hỏi:

"Công tử cứu ta không phải vì người muốn ta hay sao?"

Câu xin lỗi vừa định nói của Quân Vô Nhai kẹt lại trong miệng. Hắn đi đến bên người nàng, tay chân luống cuống đem chiếc áo choàng màu xanh trên giường bọc cả người nàng lại. Thanh Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn, tóc dài đen nhánh của nàng rối tung nằm trên bờ vai khiến nàng nhìn nhỏ bé lạ thường:

"Công tử nếu không muốn ta, tại sao lại phải cứu ta? Sau khi, ta bị đưa trở về vẫn sẽ là kết cục này thôi."

Nàng sẽ không chần chờ như Thất Thất, nàng phải nắm được trái tim của Quân Vô Nhai. Tuyệt đối sẽ không lập lại số mệnh của nàng ấy.

Quân vô Nhai cao hơn nàng nửa cái đầu cho nên dễ dàng nhìn thấy được ở sau lưng nàng có một mảng bầm tím thật lớn:

"Ta không có..."

"Nếu không có thì thỉnh công tử mang ta trở về đi"

Thanh Hoan Thu lại sắc mặt, lạnh nhạt nói.

Trên người thiếu nữ toát lên một nổi bi thương không nói thành lời, làm lòng Quân Vô Nhai khẽ động một cái, nói:

"Thương tích của nàng quá nặng hay là đợi cho vết thương lành..."

Da thịt như ngọc chằng chịt vết roi, có chỗ còn rướm máu. Hắn lúc nãy đã làm gì chứ, lại đối xử với một cô nương bị thương như vậy?

"Vết thương cũ lành thì sẽ có thêm vết thương mới. Vết thương mới còn chưa lành thì sẽ xuất hiện thêm nhiều vết thương khác, hay là công tử cứ đưa ta trở về đi, chút đau đớn da thịt này ta còn có thể chịu đựng được."

Thanh Hoan mặt không đổi sắc nói.

Quân Vô Nhai lắc đầu:

"Đợi cho vết thương nàng lành lại thì ta sẽ đưa nàng về."

Thanh Hoan:

"Nghe khẩu khí của công tử là định phụ trách đối với ta sao?"

Quân Vô Nhai cả người cứng đờ, Thanh Hoan lại đặt hố sâu hơn nữa:

"Nếu không, phiền công tử đưa ta trở về. Bằng không ma ma tìm không thấy ta sẽ rất sốt ruột."

Ma ma?

Chỉ có một loại người phụ nữ mới bị kêu là ma ma. Quân Vô Nhai nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt bỗng trở nên rất khó xem:

"Nàng, nàng là..."

"Kỹ nữ."

Thanh Hoan giúp hắn nói ra xong rồi nói tiếp:

"Lão viên ngoại kia bị công tử giết chết là người tối nay sẽ khai bao ta. Công tử cứu ta làm ta tưởng là công tử định khai bao ta nhưng giờ xem ra không phải như vậy rồi."

Quân Vô Nhai không biết phải nói gì. Hắn nhìn thấy trong ánh mắt có chứa nhàn nhạt giễu cợt, mở miệng nói:

"Mặc kệ như thế nào thì nàng cũng phải ở lại chỗ này cho đến khi lành bệnh mới thôi. Nhất là khi nàng mới bị ta làm bị thương, nếu để nàng đi như vậy ta sẽ rất áy náy."

Hắn đã có một muội muội ngây thơ như đại tiểu thư cho nên Thanh Hoan tuyệt đối không thể đóng vai một cô nương trong sáng thuần khiết giống như vậy. Một người lớn lên ở kỹ viện lại bị tú bà dạy dỗ để trở thành một hoa khôi hái ra tiền sao có thể là một tiên nữ không rành thế sự chứ?

Nếu như nàng bịa chuyện sớm muộn cũng bị tra ra thôi chi bằng dùng biện pháp ngược lại. Để cho Quân Vô Nhai biết được trên thế gian này thiếu nữ có tính cách như đại tiểu thư kia không có nhiều lắm.

"Công tử đã nhìn qua thân thể của ta, còn hôn môi ta, chuyện này cầu xin công tử đừng nói cho ma ma biết, bằng không lần sau ta không thể hô giá cao được."

Quân Vô Nhai thấy nàng nói ra chuyện đó mà mặt không hề đổi sắc, ngại ngùng nói:

"Nàng đừng nói như vậy! Ta..."

Thanh Hoan chủ động nhận lấy áo choàng từ tay hắn mặc vào người, nói:

"Thất Thất đa tạ công tử cứu giúp, đại ân đại đức không biết lấy gì báo đáp nhưng vẫn xin công tử đưa ta về đi. Bằng không ta còn bị thương nặng hơn nữa."

Nhìn ánh mắt lãnh đạm, cố chấp của nàng, Quân Vô Nhai không miễn cưỡng được nàng. chỉ đành nói:

"Như vậy cũng phải bôi thuốc trước đã, nếu không thì sẽ để lại sẹo."

Thanh Hoan khẽ mỉm cười, nói đa tạ:

"Vẫn là công tử suy nghĩ chu đáo, nếu thân thể ta bị tổn thương sẽ không bán được giá cao."

Nàng nhìn xung quanh một chút, trông thấy một lọ thuốc trên khay liền cầm lấy thoa vào trên người. Lúc nàng cởi y phục xuống, Quân Vô Nhai vội vàng quay lưng lại nhưng lại nghe thấy tiếng Thanh Hoan kêu đau, hắn theo bản năng xoay người lại liền bị một màng cảnh xuân mê hoặc.

Thiếu nữ toàn thân như ngọc ngồi trên giường nhỏ, tay trái cầm lọ thuốc còn tay phải ôm lấy cánh tay trái như là chịu phải đau đớn rất lớn. Quân Vô Nhai vội vàng tiến lên mấy bước nói:

"Nàng có sao không?"

Hắn cũng mặc kệ nam nữ khác biệt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện mình đã quan tâm quá mức với người thiếu nữ lần đầu gặp mặt như vậy.

Trong mắt Thanh Hoan mang theo sự cầu xin nhìn hắn:

"Có thể làm phiền công tử bôi thuốc giúp ta không?"

Quân Vô Nhai đang muốn cự tuyệt thì Thanh Hoan lại nói:

"Dù sao cũng đã nhìn qua, ta không thích nữ nhân đến gần ta, nếu công tử không muốn liền tùy tiện tìm một gã sai vặt đến giúp ta cũng được."

Vừa nghĩ sẽ có một nam nhân khác nhìn thấy thân thể mềm mại của nàng, chạm vào da thịt mát mẽ nõn nà kia. Trong lòng Quân Vô Nhai nhất thời dân lên sự tức giận kỳ lạ, hắn cầm lọ thuốc, đổ ra một chút thuốc mỡ vào lòng bàn tay cẩn thận bôi lên người Thanh Hoan. Đầu tiên là phần lưng, tiếp theo là cánh tay, sau đó là phần ngực.
Bình Luận (0)
Comment