[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 8

Sáng hôm sau, như lời đã hứa tối qua. Ba mẹ Diệp đưa hắn đến bệnh viện, băng qua một dãy hành lang dài âm u là đến trước cửa phòng bệnh VIP nơi Diệp An Vân đang nằm. Hắn từ khi đứng trước vửa bệnh viện khóe mắt đã đỏ ửng, giờ đây bỗng òa lên khóc nức nở làm mẹ Diệp kinh hãi.

“Anh Túc... sao, sao vậy...”

Xương chậu hắn bị chèn ép đau đớn, nhưng chân lại đi ngược với cơ thể càng thêm tăng tốc.

Đứng ngoài phòng bệnh, chỉ cách một lớp cửa kính nhưng hắn cứ ngỡ bản thân và nàng đã cách nhau cả một bầu trời rồi.

“Anh Túc...” Bà Diệp lại gần nắm tay hắn.

“Mẹ...”

“Nó chỉ đang mệt mỏi nên ngủ thiếp đi thôi.”

Hắn vô thức gật nhẹ đầu.

... Hai tháng sau, khi mà những cuộc tranh gia tài diễn ra không có hồi kết, từ một người lan ra mười người và có khi hơn. Họ cũng tính luôn cả kế sách để đuổi Anh Túc và lão quản ra khỏi nhà.

Vì nhà riêng của Diệp An Vân không ít người hầu, mà đa phần đều bị những kẻ ngoại lai thu phục. Trương Anh Túc ở trong chính ngôi nhà của mình và nàng mà cứ ngỡ bản thân đang sống tại đầm rồng hang hổ. Không lúc nào không có người nhắm đến hắn và ba tiểu bảo bối trong bụng hắn.

Hắn mang thai tháng này tháng thứ bảy, bụng to lên không ít. Nặng đến khiến hắn không thể đứng lên chỉ có thể ở một chỗ trong phòng. Cũng vì vậy mà hắn cũng không thể đến gặp nàng nữa.

Mỗi ngày người hầu đều đem đồ ăn tới sau đó cách một khoảng không lâu lão quản sẽ đẩy cửa phòng ra và lén lút thay hắn đổ đi. Ai biết được trong đấy là những loại thuốc đáng sợ gì.

Hai tháng không được chăm sóc cộng thêm nỗi nhớ và cô đơn đã dần dà ăn mòn hắn. Cuối cùng thiếu niên hồng hào ngày nào rất nhanh đã biến thành một tên bệnh tật theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng.

“An Vân...” Những đứa trẻ động đậy trong bụng hắn thật náo nhiệt. Mỗi cái di chuyển của chúng liên tục khiến Trương Anh Túc đau đến mức biến sắc. Hắn trấn an bọn trẻ mà trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhích từng cái đến bên thành giường hòng muốn bước xuống.

“Cậu chủ.” Quản gia đi lại đỡ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn, bụng to đến mức hắn cũng không thể trông thấy đầu ngón chân của mình. Trương Anh Túc thều thào: “Tôi muốn... đến bệnh viện.”

“Cậu chủ...”

“Tôi muốn đến bệnh viện!” Trương Anh Túc dùng toàn bộ sức lực của mình quát lớn.

“Không đi đâu hết.” Giọng nói quen thuộc bỗng vang vọng trong đầu khiến hắn có chút giật mình kèm theo chút run rẩy.

“Tôi... mơ sao?” Trương Anh Túc ngạc nhiên, không tin được những gì mình vừa nghe.

“Cậu chủ... Cậu không mơ.”

“Cái gì?” Ánh mắt hắn lóe lên hi vọng mãnh liệt, càng giấu không nổi niềm hạnh phúc đang đột ngột dâng trào.

Phía sau quản gia, Diệp An Vân đang ngồi trên xe lăn, đẩy xe cho nàng là ba mẹ Diệp.

Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, hắn vui sướng như muốn phát điên. Thở hổn hển lê từng bước chân đến trước mặt nàng, gục ngã quỳ xuống dưới chân nàng, úp mặt vào đầu gối nàng nỉ non: “Chị... An Vân, An Vân... An Vân đã về rồi... Chị à, đừng đột nhiên bỏ đi nữa.”

“Chị xin lỗi, bảo bối.” Nàng đưa tay xoa mặt hắn, Trương Anh Túc càng thêm ỷ lại vào nàng, cảm nhận từng đầu ngón tay nàng mơn trớn. Hắn run lên khe khẽ: “An Vân... Cuối cùng chị cũng về rồi.”

Diệp An Vân mỉm cười: “Xin lỗi, xin lỗi bảo bối. Chị sẽ không đi nữa, không bỏ em lại một mình nữa, chị hứa.”

Nàng nén lại cơn đau nâng lên cơ thể hắn, dịu dàng nói: “Quay về giường nghỉ ngơi. Rất nhanh chị sẽ quay lại.”

Hắn lập tức phản ứng, hai mắt ngấn nước, nhanh thoăn thoắt kéo tay áo nàng: “Lại muốn đi đâu?”

Diệp An Vân buồn cười: “Chị sẽ quay lại ngay. Anh Túc ngoan, đừng kéo.”

Hắn lưu luyến không nỡ buông ra.

Nàng lại muốn bỏ rơi hắn sao?

Nàng không thích hắn nữa sao?

Phải làm sao mới có thể mãi giữ nàng cho một mình hắn?

Trương Anh Túc hắn thật khổ tâm, thầm nghĩ... Nếu nàng không thích hắn, hắn cũng chẳng còn cách. Nhưng với hắn... nàng ngược lại chính là cả sự sống, là ý nghĩa tồn tại duy nhất của hắn.
Bình Luận (0)
Comment