Sau khi được trực thăng đưa về tận nhà thì gần như ngay lập tức Mạc Hy quăng chuyện ám sát đó ra sau đầu, tất cả đều giao cho Tư Mặc giải quyết.
Nói về độ tàn nhẫn thì Tư Mặc chỉ có hơn chứ không kém so với cô.Để hắn giải quyết những kẻ chủ mưu, kết cục có vẻ 'đẹp' hơn cô tự ra tay rất nhiều.
Sau khi trở về cùng cô ,hắn nhanh chóng bắt tay vào việc thay máu cho Lãnh thị.Mấy vị lãnh đạo cấp cao của Lãnh thị ,không biết bằng cách nào mà bị Tư Mặc đánh bay trong khoảng thời gian rất ngắn.
Chuyện này làm rúng động trong giới kinh doanh,mọi người đều cảm thán sự quyết đoán cùng tuyệt tình của Lãnh gia chủ.Một lần nữa khẳng định độ cao tay của ông trùm Tư Mặc.
Nhưng mấy chuyện này không phải là điều Mạc Hy để mắt đến.Thứ cô cần phải quan tâm lúc này là chiều hôm nay cô sẽ đi gặp tình cũ của người yêu.
Ài....thật là....
Mấy ngày này Tư Mặc bận rộn chuyện dọn dẹp Lãnh thị ,Mạc Hy cũng đâu có rãnh.Cô cũng phải chạy đi kéo Lý Nhan đi mua sắm,chăm sóc da,...khắp nơi ,cà thẻ mệt nghỉ.
Lần tham gia sinh nhật này, Mạc Hy còn đầu tư hơn khi tham gia những buổi tiệc quan trọng. Cái này cũng đâu thể trách...xuất hiện trước mặt tình cũ của người yêu thì phải thật hoành tráng.
_Năm giờ trước buổi tiệc_
Bình thường khi cánh nửa tiếng trước khi đến giờ thì Mạc Hy mới tùy tiện chọn đại một bộ mà mặc. Nhưng bây giờ xem xem....cả phòng chứa đồ đều bị Mạc Hy lục qua.
Thay cho cố vấn Lý Nhan ,hôm nay có sự xuất hiện của một vị khách đặt biệt xuất hiện trong phòng chứa đồ của Mạc Hy_ông trùm hắc đạo Tư Mặc.
Hắn lúc này đang ngồi trên một ghế sofa kiểu nhỏ trong phòng chứa đồ của Mạc Hy, ánh mắt không rời khỏi bóng người quyến rũ đang lăng xăng trước gương kia dù là một giây.
Tư Mặc đã được Mạc Hy triệu hồi đến dinh thự từ rất sớm.Cô nói mình đã chuẩn bị lễ phục cho hắn rồi...chưa đầy nửa tiếng hắn đã có mặt. Và hắn đã ngồi ở cái ghế sofa này gần một tiếng mà trên mặt không có chút nào là mất kiêng nhẫn.
"Mặc,nhìn xem.Hai bộ này bộ nào đẹp hơn??!" Mạc Hy rối rắm quay người lại về phía Tư Mặc, đưa hai bộ váy màu đỏ cùng đen ,thử ướm lên người cho hắn xem.
"Không được." Không chút do dự Tư Mặc quyết đoán nói.
Một cái thì trước ngực khoét sâu, một cái thì hở hết lưng ra ngoài.Chúng làm sao mà mặc được???!
Nếu mặc chúng cô sẽ bị lạnh...Phải!!! Chính là lý do đó hắn mới không đồng ý.Chỉ có lý do đó thôi,......
Mạc Hy lập tức phụng phịu, cái tên đáng ghét này. Rõ ràng là đẹp như vậy, quyến rũ như vậy,tại sao hắn không cho cô mặc chứ?!!
Không phải đàn ông luôn hãnh diện khi người phụ nữ xuất hiện bên cạnh mình xinh đẹp hay sao??!Thật kỳ lạ.
"Mặc....Em thấy cái này rất được." Mạc Hy đưa ra cái đầm đỏ ra trước ,cầu mong Tư Mặc sẽ đổi ý.Không biết từ lúc nào mà cô trở nên ngoan ngoãn như vậy...ngay cả mặc đồ cũng chưng cầu ý kiến hắn.
Ánh mắt Tư Mặc nhìn chằm chằm vào cái đầm đỏ có cổ khoét sâu kia như muốn xé rách nó bằng mắt mình. Tưởng tượng cảnh Mạc Hy mặc cái váy có những đường cắt táo bạo đó, khiến cả người hắn đều nóng lên.
Không được,.. Tuyệt đối không được!!! Nếu để những kẻ khác nhìn thấy vẻ quyến rũ đó của cô,hắn thề...hắn sẽ móc mắt hết tất cả.
"Em ngoan một chút....Hai mãnh vải rách may lại với nhau thì làm sao mà mặc được." Tư Mặc bất đắc dĩ, dịu giọng thuyết phục Mạc Hy bỏ cái ý tưởng mặc bộ váy kia đi.
Hai miếng vải may lại với nhau còn bị khuyết nhiều chỗ,hắn không biết tại sao bảo bối nhà hắn lại vừa mắt được. Nhưng Tư Mặc không biết được, cái miếng vải rách trong mắt anh đáng giá tới vài nghìn đô còn là phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập mới nhất tại Pháp.
Mạc Hy nhìn vẻ mặt nghiêm nghị không chút nào có ý thương lượng của Tư Mặc thì cũng chỉ có thể thở dài. Đặt cái váy qua một bên ,cô tiếng lại ngồi lên chân hắn ,ngay lập tức Mạc Hy đã được ôm chặt lấy.
Hai tay cô quàng qua cổ hắn,mặt úp vào khuôn ngực rắn chắc kia,dụi tới dụi lui một lúc mới rầm rì lên tiếng.
"Em chỉ muốn xuất hiện thật đẹp mắt." Đứng chung một chỗ mà lại xấu hơn tình cũ của người yêu thì thật sự rất mất mặt. Cho dù sau khi cô mất mặt xong thì tất cả bọn người chứng kiến đều 'biến mất' cả rồi.
"Em luôn là người xinh đẹp nhất." Cho nên đừng bao giờ có ý định mặc mấy miếng vải rách kia...
"Thật không?!" Lòng Mạc Hy đều ngọt lịm, từ trong lòng Tư Mặc ngước lên ,ánh mắt long lanh nhìn hắn.
"Thật.Anh không bao giờ nói dối em."Cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt xinh đẹp của cô.Hắn đang cố làm cô quên đi sự tồn tại của mấy cái váy 'xấu xí' kia.Nếu cô dám mặc như vậy, hắn sẽ không bao giờ cho cô ra đường.
"Biết rồi.Vậy anh muốn người ta mặc cái gì đây?!!Đều nghe theo anh là được." Như thường lệ Mạc Hy luôn là người thỏa hiệp.
Chỉ là một bộ đồ,chiều theo ý đàn ông nhà mình cũng rất tốt.
"Sườn xám?" Đã thật lâu hắn không thấy cô mặc chúng.
"Được thôi." Hôn *chụt* lên má Tư Mặc một cái sau đó Mạc Hy liền đứng lên đi đến một cái tủ.
Kéo ra ,bên trong chính một dãy dài treo đầy sườn xám loại dài qua đầu gối.Cô cũng không mất công mở ra ngăn tủ chứa sườn xám ngắn.Dùng ngón chân Mạc Hy cũng biết cái tên như lão già nghiêm túc kia sẽ không đồng ý.
__________________Hết___________________