Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 12

Số điện thoại của e vẫn còn lưu trong danh bạ của nó. Đã vài lần, nó tính xóa đi nhưng nó không nỡ. Những tn tinh nghịch mà e gửi vẫn còn đó. Nó vẫn còn lưu lại theo thói quen...Hẹn e một cuộc gặp cafe. Nó chẹp lưỡi : “Lẽ nào định mệnh không cho phép ta quên ư ?”

Ngày qua ngày, cuối cùng đã tới ngày hẹn. Nó hồi hộp chuẩn bị cho cuộc gặp sau những ngày dài xa cách. Nó quyết định sẽ đưa e đến một nơi, một nơi mà sở thích của e lại dc phát tác. Quán cafe có phong cảnh thật đẹp. Ở đó nó e sẽ dc thỏa sức mà post hình. Còn nó, nó lại có thể nhìn ngắm nụ cười của e...

S cafe vào một buổi chiều thứ 4 vắng lặng. Quán chỉ có vài người khách nhàn rỗi có hứng thú đi uống cafe. Chọn một bàn sát hồ nước, nhưng e không chịu. E muốn một bàn nằm riêng một góc, một bàn nằm sát giàn hoa Sử Quân Tử đang trổ.

Vài bông hoa nhẹ rơi theo gió đáp xuống mặt bàn. Nhặt những bông hoa nhỏ bé lên ngắm nhìn một cách thích thú. E lại nở một nụ cười.

ụ cười mà nó mong chờ đã xuất hiện. Trời chiều, ánh nắng mặt trời đã suy yếu. Nhưng ánh nắng tỏa ra từ nụ cười của e thì không. E vẫn đẹp, vẫn hiền và vẫn tỏa ra những nụ cười khiến nó ngây ngất...

Nắng chiều vàng lắm, một màu vàng đậm nhuốm buồn như thể lời chào tiễn biện trao thế gian lại cho màn đêm. Nắng vẫn tràn đầy trên đôi môi e. Ánh nắng ấy liệu có chiếu sáng dc nỗi u uất trong lòng nó bây giờ không ????

Nhẹ đặt mình xuống chiếc ghế gỗ, nó kêu món mà mình ưa thích. Một ly Blue Berry Yaour dành cho nó.Còn e, e uống gì ? Điều lạ lùng nhất từ trước đến giờ của e. E uống cafe, một ly cafe sữa nóng. Vẻ mặt ngạc nhiên của nó hiện rõ vì e từng bảo rằng: E ghét cafe. E chỉ cười rồi nói :

- Ta đang bị viêm họng. Ko uống đá dc. Hjhj. Thử một lần cafe xem thế nào...

- Ah. Uhm. Ta bị lâu chưa ? Thuốc men j chưa ?

- Uống đá nhiều quá đó mà. Ko có gì đâu.

- Uhm. Nhớ cẩn thận nha.

Nhạc cứ nhẹ nhàng. Những bài nhạc không lời cứ như hòa tan vào không gian thoáng đãng. E thật khác, e khác với trước kia nhiều lắm. Vẻ tươi tắn đầy cá tính ngày xưa đã không còn. E vẫn đẹp, nhưng nét đẹp của kiêu sa. E không còn nói ra những câu bông đùa tinh nghịch nữa. E bây giờ đã khác, đằm thắm hơn, dịu dàng với một vẻ đẹp đài cát. Và bây giờ, nó nhận ra một điều rằng : E đã hoàn toàn thay đổi rồi...

Trao cho e hộp quà. Những nếp gấp vẫn còn nguyên vẹn như mới ngày hôm qua. Nhận lại hộp giấy mà lòng nó hân hoan vì sung sướng. Nó đã quá vui mà không nhìn đến sắc mặt của e. E vẫn bình thản, vẫn nhẹ nhàng như mặt nước tĩnh lặng. No không để ý đến điều đó. Niềm vui của nó bây giờ cao hơn...

Cafe được mang lên. E lóng ngóng một cách vụng về khi không biết phải đặt phin thế nào. Mỉm cười, nó nhẹ nhàng giúp e. Nó chỉ cho e cách đặt như thế nào cho đúng, làm sao cho cafe rơi đều đặn. E chỉ cười, mùi thơm từ ly cafe lan tỏa vào không khí. Lặng lẽ ngắm nhìn e.

Nó thấy e xa cách nó quá. E không còn là e, không còn là cô gái tinh nghịch trước đây nữa. Những e vẫn còn một thứ giữ lại. Nụ cười của e vẫn luôn tỏa nắng như thể đó là nụ cười của con gái thần Mặt Trời...Nó say e mất rồi. Say một cách tỉnh táo nhưng vẫn là say. Nó nhìn e một cách si mê đến ngây dại. Ánh mắt nó như bị hút vào hình ảnh e đang đùa nghịch cùng những bông hoa. Tình yêu trong nó được kìm nén bấy lâu lại được dịp tràn về.

Nó si mê e ngây ngốc để rồi giờ đây, nó nhận lại là dc gì ? 6 năm chờ đợi liệu có đủ cho một tình yêu ? 6 năm qua nó đã đau đớn nhiều lắm. Mấy ai hiểu dc điều đó. Ai có thể hiểu nó không ? Ai có thể cho e biết nó yêu e bao nhiêu không ? Không có tiếng trả lời, tâm trí nó rơi vào im lặng...

Nó vẫn cười với e, vẫn vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Những câu chuyện vui như làm e cười nhiều hơn. E cho nó xem một số tấm hình mà e chụp. Nó tự động giành lấy dt để xem những tấm khác. E kiên quyết giành lại, nó cũng kiên quyết giữ. E cắn vào tay nó như bất lực. Nó cười, mỉm một nụ cười đưa lại dt cho e...E giật lấy rồi cất vào túi một cách cẩn thận. Bầu trời sập tối một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc e đã phải về. Nó chia tay e mà thật sự là trong lòng không hề muốn. Nó muốn tối nay có thể cùng e đi dạo, ngắm đường phố Sg về đêm. Đêm Sg đẹp lắm, đẹp như e bây giờ vậy. Kiêu sa với những ánh đèn và cực kì xa vời bàn tay của nó...

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 756x447.

Món quà e trao tới bây giờ nó vẫn chưa lấy. 1000 ngôi sao, ý nghĩa của một điều ước. Nó nhớ đã đọc ở đâu đó rằng : Nếu có ai dồn hết tình cảm của mình gấp 1000 ngôi sao. Thì điều ước mà người đó gửi gắm sẽ thành hiện thực. Nó muốn e giữ điều ước của nó. Điều ước một ngày nào đó, nó sẽ chính thức trở thành người e yêu. Được e yêu là một điều ước của nó, liệu e có biết không ?

Nó bắt đầu quay trở lại việc chúc e mỗi buổi sáng, những tin nhắn chỉ với mong muốn rằng e sẽ có một ngày hạnh phúc. Liệu e có bao giờ nghĩ đến nó khi vui, hay nó chỉ là một bông hoa hướng dương luôn thầm yêu, luôn thầm hướng đến mặt trời...Người khác thấy hoa hướng dương như một loài hoa của kiêu hãnh, ngông cuồng. Luôn muốn nhắm đến vị trí của Mặt Trời. Nhưng với nó, hoa thật tội nghiệp. Hoa biết mình không bao giờ có thể sánh ngang nên chỉ có thể thầm yêu Mặt Trời. Hoa hướng đến Mặt Trời như chỉ có một mong muốn. Hoa muốn dõi theo như để yên tâm rằng, Mặt Trời vẫn ổn, vẫn tỏa nắng xuống cuộc đời của hoa. Để rồi, cuối đời khi tàn lụi, hạt hướng dương như những giọt nước mắt mà hoa rải xuống đất đai.

Hoa khóc tiếc thương cho tình yêu của mình. Hàng trăm giọt nước mắt của hoa rơi xuống rồi lại tiếp tục một chuyện tình vĩnh cửu. Chuyện tình của hoa Hướng Dương và Mặt Trời...Liệu có phải nó là hoa và e là Mặt Trời không ?

Lướt fb, những tấm hình của e làm tim nó như xoắn vặn. Nó không thể quên e. Nó không thể quên đi nụ cười đó. Từng nụ cười như nhát cứa vào tim. Nó hận, hận tại sao e lại xuất hiện trong cuộc sống của nó, hận tại sao e lại quay trở lại. Nó hận nhiều lắm. Và cuối cùng, nó hận mình tại sao lại quá yêu e..
Bình Luận (0)
Comment