Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 119



Dứt lời Tôn Bá Thăng đã nghẹn ngào rời đi, chẳng mấy chốc một âm thanh đinh tai, thét óc đã vang động cả khoảng không.

Toàn bộ hốt hoảng nhìn nhau rồi lật đật nhấc chân ra xem, một khung cảnh rùng rợn lập tức đập vào mắt khiến cho mấy người bọn họ há mồm kinh hãi.
Âu Vũ Hàn vừa từ trên cầm xuống mấy món đồ Tôn Bá Thăng mang đến hôm trước thấy tất cả đã bỏ dở tiệc trà lại tụ tập vây kín trước nhà cũng tức khắc ra xem, vừa nhìn thấy thân thể đầm đìa máu me, nằm thoi thóp cạnh bánh xe to lớn của chiếc tải chục tấn Âu Vũ Hàn đã không còn chút sức lực nào nữa, đôi chân chẳng trụ được mà lảo đảo khụy mạnh gối xuống cạnh Tôn Bá Thăng, khóe mắt cay xè nâng đầu ông lên rưng rức:
-“Tôn Bá Thăng, ông tỉnh lại cho tôi.

Ông không được ngủ, tỉnh lại mau…”
Tôn Bá Thăng bị động mạnh cùng tiếng gọi của anh dần dần mở mắt, khó nhọc đưa bàn tay run rẩy của mình lên má Vũ Hàn mà nở nụ cười mãn nguyện, hơi thở yếu ớt cố gắng nhả ra từng chữ một:
-“Ba ~ xin ~ lỗi…”
Câu nói đứt quãng vừa được buông ra thì Tôn Bá Thăng cũng liền ngất đi.
Giọt nước mắt ấm nóng của Âu Vũ Hàn cũng vô thức mà rơi theo bàn tay vô lực của ba anh.

Huyết Hiểu Quân cố giữ bình tĩnh ngồi xổm xuống đưa hai ngón tay sờ vào động mạch cổ của Tôn Bá Thăng mà rối rít cất giọng:
-“Mau lấy xe đưa ông ấy đến bệnh viện.”

Bàn tay điệu nghệ của Trần Hạo Hiên như đang dạo chơi trên vô lăng vậy, anh điêu luyện đánh bánh lái ngông nghênh oanh tạc trên đại lộ.

Thi thoảng chiếc gương chiếu hậu trong xe lại được cô và Trần Hạo Hiên trưng dụng.

Đưa mắt nhìn Âu Vũ Hàn đang ôm chặt lấy thân thể của Tôn Bá Thăng nằm vật trên ghế sau rồi lại nhìn nhau không nói lời nào nhưng sâu thẳm trong tận phía đáy pha lẫn với lo lắng cả hai lại ánh lên một tia vui mừng khôn tả.
Rất nhanh, chiếc xế hộp đã rít bánh trước khu cấp cứu.

Bác sĩ, y tá đã nhận được tin từ trước nên tất cả thiết bị đều đã sẵn sàng, chỉ chờ chiếc băng ca kề lưng là liền tay bắt đầu.
Cánh cửa đóng sầm lại cũng chính là lúc hồn phách anh rời khỏi thân xác, Âu Vũ Hàn ôm đầu gục mặt ngồi sụp xuống nền gạch lạnh lẽo.

Cái cảnh tượng này anh căm ghét vô cùng nhưng không hiểu sao cứ hết lần này đến lần khác phải đối diện với nó.

Cứ ngồi chờ trong lo sợ, bất lực giao phó tính mạng của người thân mình cho những tay bác sĩ bên trong.

Rồi lại thót tim, quắn dạ khi đón nhận kết quả.

Khó chịu đến cùng cực.
Thấy Âu Vũ Hàn máu me khắp người, bê bết rối bù mà Huyết Hiểu Quân lại xót xa đến vô độ.

Từng bước tiến lại ngồi cạnh vuốt ve tấm lưng to lớn đang run lẩy bẩy của anh mà hết lời động viên.
Âu Vũ Hàn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô mà từ từ ngẩng mặt, đưa đôi mắt ưng ướŧ áŧ của mình về phía Hiểu Quân nắm chặt tay cô khẩn trương:
-“Hiểu Quân, ông ấy…liệu ông ấy có đi theo mẹ anh không?”
-“Hàn ngốc! Sẽ không có chuyện đó.

Ba anh nhất định sẽ tỉnh lại.”
Cô cũng nhiệt tình đáp trả, cố gắng cong môi để trấn an anh.

Những lúc như thế này Âu Vũ Hàn chẳng khác gì một đứa trẻ vô ý làm cho ba mẹ buồn, sợ họ sẽ la mắng, trách phạt vậy.
Thật ra anh đã bị những lời nói của cô tác động mà ngầm tha thứ cho Tôn Bá Thăng từ lâu rồi.


Chỉ là ông xuất hiện quá đột ngột cộng với cái tôi cao ngút của anh mà ngày gặp lại mới thành ra như vầy.
-“Đã có tin gì chưa?”
Ông bà Quan cũng bỏ lại mọi thứ tức tốc theo đến đây.
-“Dạ vẫn còn bên trong ạ!”
“Cạch”
Đèn phòng cấp cứu vừa tắt thì bác sĩ cũng mở cửa bước ra.

Âu Vũ Hàn vẫn là không dám đối diện dán chặt mông xuống đó, hai tay bấu chặt vào nhau mà thấp thỏm.
Huyết Hiểu Quân đến gần lịch sự:
-“Ông ấy…thế nào rồi bác sĩ?”
Người phụ nữ trung niên khoác trên mình chiếc áo blouse trắng kéo khẩu trang xuống chậm rãi:
-“Thiếu phu nhân yên tâm.

Do được đưa đến sớm, lượng máu mất cũng đã được cấp kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch nhưng mà…”
-“Nhưng thế nào?”
Bạch Niên từ nãy đến giờ bặt thinh đứng ở cuối hành lang lúc này mới lại gần lên giọng.
-“Vì vùng đầu bị va chạm quá mạnh làm cho não bị thương tổn nghiêm trọng cho nên có thể sau này ông ấy sẽ phải sống đời sống thực vật.”
Vừa tiếp nhận rõ ràng, rành mạch từng câu từng chữ tất cả đã chìm vào khoảng lặng.

Ai nấy đều không tin được vào tai của mình nữa.

Mọi thứ quá bất ngờ và đột ngột.
Vị bác sĩ kia tiếp tục:
-“Mọi người hãy giữ tinh thần.

Không phải 100% nhưng bệnh nhân rơi vào tình trạng này vẫn hoàn toàn có khả năng tỉnh lại.

Tôi xin phép.”

Tiếng giày nện lên nền dần xa Bạch Niên đã không kìm nén được nữa hung hăng tiến đến túm lấy cổ áo của anh hệt như lúc anh làm với ba mình vậy.

Bạch Niên nhìn thẳng vào anh trừng mắt nghiến răng nghiến lợi:
-“Ông chủ trả giá như vậy đã đủ chưa Âu thiếu?”
-“Tôi gây ra cho ông ấy chắc?”
Âu Vũ Hàn hất mạnh tay Bạch Niên ra khỏi người bặt dậy lảnh lót.

Bạch Niên cũng nào chịu thua mà buông cho anh một câu khiến Vũ Hàn nín lặng:
-“Anh không trực tiếp nhưng là gián tiếp.”
-"…"
-“Anh trách ông ấy năm xưa gây ra lỗi lầm nhưng anh có từng nghĩ mình sẽ mở lòng đón nhận giây phút ông ấy hối lỗi hay không? Anh nhìn thấy người ta đến nhà siết nợ, thấy mẹ anh khổ sở, thấy anh chịu cảnh cơ hàn nhưng anh có thấy ba anh vật vã ở vùng biên giới chịu mọi chà đạp, phỉ báng của người khác để kiếm tiền trả nợ hay không? Bây giờ anh thấy ông ấy có được cuộc sống dư giả, giàu sang nhưng anh có chứng kiến được những ngày khổ tận cam lai, thương bệnh như cơm bữa ở những hầm mỏ ẩm thấp, lạnh lẽo, thiếu khí trời ở cái nơi được gọi là địa ngục trần gian hay không?”
Nghe được cảnh tình của ba mình chịu đựng hơn hai thập kỷ qua mà Âu Vũ Hàn chết lặng, anh tựa toàn người vào lan can mà lẩm bẩm:
-“Tại sao ông ấy không nói với tôi chứ?”
-“Từ lúc đặt chân vào cơ ngơi lộng lẫy của Âu Vũ Hàn anh có lúc nào anh chịu bình tĩnh để nghe trọn ý mà ông chủ muốn giãi bày? Có lẽ xứng đáng rồi.

20 năm chờ ngày về gặp con, tái hợp được rồi thì vào đây để sống ~ đời ~ sống ~ thực ~ vật.”
Dứt lời Bạch Niên cũng không nấn ná thêm khắc nào, liếc anh một cái rõ sắc rồi xoay lưng bước đi.

Mọi người lại một lần nữa lặng thinh nhìn anh vô hồn trên hàng ghế trắng cứng ngắc, lạnh lẽo mà đau xót khôn nguôi.

Không thể ngờ được người đàn ông bị mang danh bội bạc, nhẫn tâm gần nửa đời người lại chẳng một lời phân giải, biện minh hay kể lể.

Lần này có lẽ Âu Vũ Hàn đã quá đáng thật rồi!.


Bình Luận (0)
Comment