Sau khi rời nhà, anh lái xe thẳng đến KINGGG, uống hết chai này đến chai khác.
Dù Trần Hạo Hiên có nói gì Vũ Hàn cũng không thấy lọt tai.
Vũ Hàn muốn uống thật nhiều để thật say, để tâm trí không còn vướng bận đến chuyện kia nữa nhưng không hiểu sao càng uống lại càng tỉnh, rượu càng vào lại càng nhớ, càng đau.
Bỗng từ ngoài Kịch Lữ gấp gáp chạy vào báo cáo:
-“Ngày Eagle, đã có kết quả.”
-“Nhanh nói.”
Anh lạnh giọng.
-“Sau khi ngài về chúng tôi tổ chức tìm kiếm phát hiện lọ thuốc bị bỏ trong thùng rác đang được vận chuyển ra bên ngoài.
Trên đó có dấu vân tay của Mộc Giả Giả, nữ hầu dẫn đường cho thiếu phu nhân và của một người đàn ông khác.”
-“Người đó là ai hả?”
Không để Kịch Lữ nói hết Âu Vũ Hàn đã nổi cáu túm lấy cổ áo Kịch Lữ trừng mắt quát lớn.
-“Nè, bình tĩnh đi để cậu ta nói.”
Nghe Trần Hạo Hiên lên tiếng anh mới lấy lại bình tĩnh từ từ thả Kịch Lữ ra, có phần hoảng sợ với phản ứng này của Vũ Hàn nên có chút lắp bắp:
-“Dạ…là của tên bác sĩ trong bệnh viện Nhất Tâm, người đã lén bán lọ thuốc mê này ra ngoài cho Mộc Giả Giả với giá cao.”
-“Chết tiệt!”
-“Tìm chúng ngay không ạ?”
-“Gọi Trạch Dương cùng Giai Ân Chuẩn đi bắt tên khốn đó, Liễu Phi, Mộc Giả Giả còn cả ả giúp việc kia nữa, về đây.
Không xót một ai.”
-“Rõ.”
Kịch Lữ nhanh chóng nhận lệnh rồi rời đi.
Lại nói Huyết Hiểu Quân sau một đêm mãi khóc không ngủ đã khiến cô bị ngất đi.
Tần Thụy là ba ruột của Tần Thanh bác sĩ riêng của Quan gia đang thăm khám cho cô.
-“Con bé sao rồi, bác sĩ Tần?”
Bà Quan lo lắng.
-“Lão gia và phu nhân yên tâm, thiếu phu nhân chỉ là không ăn, suy nghĩ nhiều dẫn đến kiệt sức thôi.
Tôi đã truyền nước cho cô ấy rồi.
Sẽ sớm khỏe lại thôi.”
-“Vậy tốt.
Tôi tiễn ông.”
Quan Tri Tâm thở dài hướng tay về phía cửa ôn tồn cất giọng.
-“Được, chào phu nhân.”
Hai người vừa ra ngoài bà Quan đã đi đến ngồi trên mép giường nhìn dòng nước trong suốt lần theo ống dẫn dài truyền vào mu bàn tay của Hiểu Quân mà không khỏi xót xa.
-“Ưm…”
Hiểu Quân bị ánh sáng chiếu vào nên khẽ chau mày từ từ mở mắt.
-“Con tỉnh rồi sao?”
-“Mẹ.”
Thấy bà Quan rối rít mừng rỡ Hiểu Quân lên tiếng gọi.
-“Thấy trong người thế nào rồi? Còn mệt lắm không?”
Hiểu Quân nhẹ lắc đầu đảo mắt một vòng xung quanh căn phòng rồi nhìn bà Quan thì thào:
-“Vũ Hàn chưa về sao mẹ?”
-“Vẫn chưa.”
Câu trả lời không đúng ý muốn nên cô thoáng thất vọng.
-“Không cần quan tâm đến nó.
Con lo ăn uống, nghỉ ngơi để mau lấy lại sức.”
-“Nhưng mà…”
-“Không nhưng nhị gì hết, mẹ đã sai người nấu cháo, rất nhanh thôi.
Con phải mau khỏe lại không mẹ xót lắm.”
Vừa nói bà vừa đưa tay vuốt mái tóc uốn xoăn của Hiểu Quân đã có phần rối ren.
Nhẹ giọng khuyên nhủ.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Liễu tổng, Liễu tổng không xong rồi.”
Thư ký của Liễu Phan hối hả chạy vào, hớt hải báo cáo:
-“Có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì gấp gáp như vậy.”
Ngược lại với thái độ của tên thư ký Liễu Phan lại rất ung dung, bình thản.
-“Giá cổ phiếu của Liễu thị đang giảm mạnh không phanh.
Cứ tình hình này chỉ e là…”
-“Sao có thể chứ? Sáng nay vẫn đang rất cao, đứng thứ 2 cơ mà.”
Nghe đến đây ông ta mới bắt đầu hốt hoảng.
-“Tôi cũng không biết nhưng mà bây giờ phải làm sao đây Liễu tổng?”
-“Cậu nói tôi phải làm sao đây? Tôi là thánh chắc.
Chết thật!”
‘Reng reng reng’
Đầu óc đang rối bời thì tiếng chuông điện thoại của lão lại vang lên, lê bước chân nặng nề về phía bàn làm việc:
-“Alo.”
-[“Lão gia có chuyện không hay rồi.”]
-“Lại là chuyện gì nữa?”
-[“Người của hộp đêm gọi đến báo nói thiếu gia đang uống rượu ở đó thì…thì bị một nhóm người lạ mặt bắt đi rồi, hiện chưa rõ tung tích nữa.”]
-“Sao lại ngay lúc này chứ? Không lẽ…trời ơi…họa, họa lớn rồi.”
Vừa nghe xong Liễu Phan quăng điện thoại sang một bên ôm đầu gào lớn, lần này dù ông ta có 3 đầu 6 óc đi nữa cũng không cứu vãn nổi đâu.
Phía Mộc thị còn thê thảm hơn nhiều.
Giá cổ phiếu nằm tận đáy sàn, toàn bộ nhà đầu tư đều rút vốn, khách hàng ngang nhiên hủy hợp đồng, chứng cứ Mộc Hành Du biển thủ công quỹ của công ty cũng đã đến tay cảnh sát, luật sư giỏi nhất cũng không dám nhận vụ tố tụng này, ông ta khó mà chối tội, thời gian tới không cần lo cái ăn cái mặc vất vả như bên ngoài này nữa.
Sau khi bán căn biệt thự đang ở và toàn bộ xe, đất vợ ông ta phải dọn ra một căn nhà ổ chuột ọp ẹp để kiếm kế sống qua ngày.
Còn chưa kể đến tên bác sĩ xấu số kia, đang cùng vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật ở nơi nước ngoài xa xôi cũng bị anh bắt về, hành hạ dã man, người không ra người ngợm không ra ngợm.
Âu cũng là hậu quả mà bọn chúng phải lãnh lấy cho dã tâm độc địa của mình.
Ai bảo cả gan đụng đến người phụ nữ mà Âu Vũ Hàn yêu nhất chứ.
Tuy nhiên cỏ này không thể diệt tận gốc, Mộc Giả Giả sau khi nghe tin công ty phá sản, ba mình đi tù, gia đình ly tán, sống ngày cơ cực thì đã bán căn hộ riêng cao chạy xa bay cùng cô hầu gái hôm đó cài cắm vào Liễu gia.
Đến nay người của anh dù lật tung thành phố lên vẫn chưa thấy được mặt ả ta.
-“TIỆN NHÂN, trốn cho kĩ vào.
Để tôi bắt được thì đừng trách Âu Vũ Hàn này tàn nhẫn.”.