Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 7



-“Bỏ cô ấy ra ngay lập tức!”
-“Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của Mạc Canh tao? Nếu không muốn rước họa vào thân thì mau biến đi.

Đừng để tao nổi giận kẻo…”
Aaa
Chưa nói hết câu, bàn tay gã đã nhanh chóng bị anh tóm lấy bẻ ngược lên.

“Rắc” - âm thanh phát ra khiến những người chứng kiến không khỏi rùng mình.

Biết anh nổi tiếng cường bạo nhưng Hiểu Quân không ngờ vì một người con gái xa lạ như mình mà anh lại ra tay tàn nhẫn đến thế.

Cô đoạn thẫn thờ nhìn gã nằm rạp ra đất đau đớn ôm lấy bàn tay đã gãy của mình không ngừng kêu la thảm thiết:
-“A! Đau! Đau quá! Bàn tay của tôi.

Thằng khốn.

Dám động đến tao mày…mày có biết ba tao là ai không? Ba tao là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị.

Ông ấy…ông ấy sẽ không tha cho mày đâu…”
Gã lúc này mặt đã trắng bệch sợ anh đến nỗi từng lời đe dọa cũng trở nên lấp bấp.

Mạc thị dù có nổi tiếng đến đâu thì đối với Âu Vũ Hàn cũng chỉ là một hòn sỏi nhỏ, ông Mạc gặp anh còn phải kính nể vài phần.


Một tên nhãi ranh như gã thì chả là gì trong mắt anh cả.
-“Chơi nhiêu đó đủ rồi.

Về nhà nói với ông bà Mạc chờ tin tốt đi.”
Dứt lời anh đưa cặp mắt sắc bén của mình về phía Trạch Dương.

Không có bất kỳ mệnh lệnh nào nhưng Trạch Dương vẫn ngầm hiểu anh muốn nói gì nên nhanh chóng gật đầu nhận lệnh.

Chưa đầy 10 phút sau cổ phiếu Mạc thị đã rớt giá thê thảm, khiến cho gia đình gã một phen điên đảo vì dám động vào người con gái anh để mắt.

Thật ra với một người như gã cô chỉ cần nhẹ nhàng ra tay cũng đủ để gã phải có một tuần “tịnh dưỡng” nhưng vì là đối tác với ba gã ta, vuốt mặt nể mũi, Huyết Hiểu Quân không muốn làm lớn chuyện nhưng quả này thật sự anh đã nặng tay rồi.
Chợt Vũ Hàn khẽ nhướn mày nhìn cô, nở nụ cười đầy ý vị.
-“Nè.

Anh…”
-“Tôi biết Huyết tiểu thư đây định nói gì.

Không cần cảm ơn tôi đâu.”
-“Ơn nghĩa gì ở đây! Chuyện của tôi ai cần anh xen vào?”
-“Ơ.

Em lại nói chuyện với ân nhân của mình như thế à? Công bằng mà nói em vẫn nợ tôi một lời cảm ơn.”
-“Anh bị bệnh hoang tưởng à.

Đó là con trai của đối tác lớn công ty tôi.

Anh làm như vậy chẳng khác nào hại tôi.

Tôi còn chưa cho anh một trận đã quá may mắn cho anh rồi.

Còn ở đây muốn tôi cảm ơn.”
Tịnh Kỳ và Trạch Dương không khỏi bất ngờ.

Âu Vũ Hàn trước giờ nổi tiếng lạnh lùng, cao lãnh chưa bao giờ gần gũi với bất kì nữ nhân nào vậy mà hôm nay lại chủ động giúp đỡ một cô gái, bị cô ấy mắng mà lại không hề tỏ ra chút bực dọc nào cả.

Vả lại đây cũng là lần đầu tiên Tịnh Kỳ thấy vị chủ tịch điềm đạm, luôn cẩn trọng trong từng cử chỉ hôm nay lại mất bình tĩnh trước một người đàn ông như vậy.

Đúng là chuyện hiếm có.
Hahaha
-“Cậu…là cậu đó sao? Vị tổng tài băng sản ngàn năm của Khang Thịnh cũng có lúc như thế này sao?”
Trần Hạo Hiên đứng quan sát màn đấu võ mồm này mà không nhịn được cười bèn đến vỗ vai anh mà trêu chọc.

Tịnh Kỳ, Trạch Dương cũng không thể chịu được nữa đành phải bật cười.

Họ không thể ngờ mình lại có thể được chứng kiến cảnh tượng kỳ tích này.

-“Cậu còn dám cười!”
Haha
-“Xin lỗi… xin lỗi nhưng mà tôi không thể chịu được.

Cậu xem tôi chảy cả nước mắt rồi đây này.”
“Bộp”
-“A.

Cậu bị điên rồi hay sao Vũ Hàn.

Sao tự nhiên lại đánh tôi? Cậu có còn là con người không vậy?”
-“Vẫn còn lắm mồm?”
Hạo Hiên sau khi được anh ban tặng cho một cú đấm vào mắt trái thì không dám nói thêm nửa lời.

Trong khi đó Vũ Hàn đâu biết người con gái duy nhất dám mắng anh đã ra về từ lúc nào rồi.
-“Em không thoát được tôi đâu.”
Anh nở nụ cười quỷ dị, nói thầm.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
“Á!!!”
Buổi sáng, còn đang say giấc bỗng có một bàn tay ôm chầm lấy cô từ phía sau khiến cô không khỏi giật mình.
-“Huyết tiểu thư à, cậu có xem Thư Di này là bạn thân của cậu không vậy? Sáng nay tớ gọi cậu ra sân bay đón tớ, sao cậu không nhấc máy? Có biết tớ buồn đến mức nào không hả?”
-“Về đến thì tốt rồi.”
-“Nè.

Cậu mau thức dậy đi.”
-“Để cho tớ ngủ.

Không phải cậu đã về đến nhà an toàn rồi hay sao.

Mau mau ra ngoài đi, để cho tớ yên nào.”
-“Từ khi nào cậu biến thành con sâu lười thế? Thức dậy đi mua sắm với tớ đi! Xem như để chuộc lỗi hôm nay cậu bỏ rơi tớ.”
-“Mua sắm cái gì? Cậu vừa mới về nước mà mau về phòng nghỉ ngơi đi.

Mà khoan đã…”
Huyết Hiểu Quân sửng sốt ngồi bật dậy tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Thư Di đầy nghi hoặc.
“Không phải cậu đang là giám đốc quản lý của Selena ở Anh quốc hay sao? Sao giờ lại về đây?”
-“À thì…làm việc cũng phải nghỉ ngơi chứ, tớ là con người chứ có phải cỗ máy như cậu đâu mà không biết mệt.

Vả lại mình làm nhiều rồi ba tuần phép này là tự thưởng cho bản thân.”
-“Cậu nghỉ tận ba tuần!!!”
-“Ừm.

Có sao hả? Lúc trước là chủ tịch đích thân mời tớ về làm việc.

Ông ấy nói tớ muốn khi nào nghỉ cũng có thể.


Tớ vừa mang về cho công ty một hợp đồng rất lớn nên đây là thời điểm thích hợp nhất.

Thôi thôi.

Cậu nhanh thay đồ đi.

Đi với tớ đừng để ngày chủ nhật của cậu lãng phí trên chiếc giường này nữa.”
Đoạn Tô Thư Di nắm tay kéo Hiểu Quân xuống chọn bừa cho cô bạn của mình một chiếc váy ôm dáng trễ vai màu đỏ ướm lên người cô.
-“Nè.

Chỉ là đi mua sắm thôi mà có cần phải khoa trương vậy không chứ?”
-“Đương nhiên rồi.

Không phải cậu nên đền bù cho tớ hay sao? Đi mua sắm thôi làm sao mà đủ chứ.”
-“Đúng là được voi đòi tiên mà.”
Đoạn cô nặng nhọc bước vào phòng thay đồ, đành phải hi sinh ngày nghỉ quý báu của mình để chiều lòng cô bạn này vậy.

Nói là bạn thân nhưng hai người tình cảm còn hơn cả chị em ruột.

Ngày trước khi công ty phá sản, cha cô qua đời vì tai nạn, tin tức được lan truyền chóng mặt trong cả nước.

Khi đặt chân vào trường Đại học ai ai cũng tỏ ra vẻ xa lánh, không muốn đến gần, luôn nói xấu, phỉ báng cô.

Duy chỉ có một người chủ động bắt chuyện làm quen.

Không sai.

Tô Thư Di - con gái cưng của vị Tổng thống lĩnh hệ thống ngũ quân nổi tiếng tài ba, đức độ.

Không giống như những vị tiểu thư xuất thân quyền quý khác, cô rất thân thiện và tốt bụng nên nhanh chóng chiếm được thiện cảm từ Huyết Hiểu Quân Cũng từ đó , không còn ai xúc phạm cô dù chỉ nửa lời.

Đến cả một cái liếc mắt cũng không dám.

Có thể là do Thư Di kế thừa gen tốt từ ba mình.

Hai người họ cũng từ đó trở thành bạn thân sớm tối kề cận, vui buồn có nhau đến nay cũng ngót nghét 9 năm..


Bình Luận (0)
Comment