Vừa tiễn bà Quan ra khỏi phòng cơn đau đầu lại ập đến.
Hiểu Quân không trụ được mà ngã người tựa lưng vào tường từ từ ngồi sụp xuống, khó nhọc với tay lên ngăn tủ lấy ra lọ thuốc quen thuộc.
Viên thuốc nhỏ trắng tinh len lỏi vào dạ dày của Hiểu Quân.
Một lúc sau cô mới bình thường trở lại.
Đưa tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại, Huyết Hiểu Quân thuần thục nhấn một dãy số:
-“Alo.”
-[“Vấn đề đã phát sinh rồi, đúng không?”]
Giọng trầm khàn của một người đàn ông đứng tuổi truyền đến.
-“Viện trưởng Thiều, thuốc chú đưa cho cháu càng ngày càng không có tác dụng.
Phải làm sao đây ạ?”
-[“Cháu đến đây đi!”]
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Trong căn phòng Viện trưởng bệnh viện tư tốt nhất Hải Thượng - Winner, Huyết Hiểu Quân ngồi đối diện với Thiều Thiệp Nhĩ.
Ông xem kĩ kết quả xét nghiệm của Hiểu Quân mà vẻ mặt chồng chất căng thẳng, Hiểu Quân không ngừng quan sát biểu cảm của Thiều Thiệp Nhĩ thật khẽ cất giọng:
-“Chú Thiệp, bệnh chính xác của cháu là…”
Lần đầu tiên Hiểu Quân ngồi trước mặt người khác mà hồi hộp đến như vậy, tim đập liên hồi hơi thở trở nên dồn dập.
Thiều Thiệp Nhĩ đặt tờ giấy xuống bàn, đưa tay tháo chiếc kính lão trong suốt hai nhón tay véo lấy mi tâm nhìn cô u buồn:
-“Chú mong cháu bình tĩnh.”
-“Có phải…nặng lắm không ạ?”
-“Cụ thể là não của cháu xuất hiện một khối u nhưng mà khối u này rất là lạ, nó không theo quy tắc mà ở dạng mạng lưới, hầu như phân bố khắp não tạo ra một dạng kíƈɦ ŧɦíƈɦ với đại não.
Vì vậy mà thính giác, khứu giác của cháu vô cùng nhạy bén.
Giác quan thứ 6 cũng phát triển rất là mạnh.
Đúng không?”
Bất chợt Hiểu Quân nhớ lại chiếc mũi linh hoạt và đôi tai cực thính của mình cùng với những lần dự cảm đúng một cách lạ thường dù sự việc có phức tạp đến đâu thì vô thức gật đầu.
Giọng nói đã có chút run run, hỏi lại:
-“Ý chú Thiều là u não này có lợi với cháu sao?”
-“Các cơ quan cảm quan mạnh hơn chỉ là tạm thời thôi, cùng với sự phình lớn của u não các dây thần kinh não sẽ bị chèn ép hơn.”
Huyết Hiểu Quân hai tay run rẩy bấu chặt vào chân váy cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể:
-“Vậy…có thể làm phẫu thuật cắt bỏ được không?”
Thiều Thiệp Nhĩ lắc đầu:
-“Loại u não này vô cùng hiếm gặp, nếu như làm phẫu thuật thì sẽ đụng đến thần kinh não, có thể dẫn tới các tình trạng xấu, không nằm trong mong muốn như mất trí, bại liệt thậm chí…là tử vong.”
Hiểu Quân hít một hơi thật sâu chế ngự cảm xúc, điều chỉnh hơi thở về mức ôn hòa mới từ từ mở đôi mắt to tròn màu hổ phách ra nhìn thẳng vào Thiều Thiệp Nhĩ:
-“Vậy thì còn có cách nào khác không ạ?”
-“Tình hình trước mắt ngoài việc dùng thuốc để ức chế thì không còn cách nào nữa.”
Đôi mắt sâu thẳm đó thật giỏi khiến cho người ta cảm thấy thương xót, đau lòng.
Thiều Thiệp Nhĩ là một bác sĩ xuất sắc, với ông khối u não không gì là ghê gớm, hiển nhiên việc chữa trị không phải là tuyệt đối 100%, 10 người ông sẽ chữa khỏi 8, và tuyệt nhiên cả một đời lương y đối diện với rất nhiều bệnh nhân, người ra đi không ít nhưng không hiểu vì sao lại bị ánh mắt của cô gái này làm cho đau lòng đến độ không dám nhìn trực diện vào nó.
-“Cháu…cụ thể cháu còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Huyết Hiểu Quân cúi đầu ngập ngừng nhưng rồi cũng thành câu vẹn ý.
-“Chuyện này thật sự thì rất là khó nói, sự phát triển của khối u dạng lưới này không hề theo quy luật.
Có thể 1 năm cũng có thể 10 năm, cần phải theo dõi sát sao trong khoảng thời gian dài.”
-“Chú Thiều, 10 năm đã là tình huống tốt nhất sao?”
Hiểu Quân nghe Thiều Thiệp Nhĩ nói mà thất vọng tràn trề, hốc mắt ươn ướt.
-“30.
U não như vầy, tình huống tốt nhất thì bệnh nhân cũng không thể sống quá 30 tuổi.”
-"…"
Vậy thì Hiểu Quân chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Suốt bao nhiêu năm qua, cô chỉ biết làm việc, làm việc và làm việc.
Cả thanh xuân quý giá của đời người cô đổ dồn vào Thiên Định, chưa một ngày nào dành riêng cho bản thân chỉ mong mỏi biến nó trở thành Tập đoàn kiến trúc không chỉ đứng đầu Ninh Quốc mà còn phải vươn tầm ra thế giới rộng lớn.
Cùng với đó là nung nấu ý định tìm ra kẻ thù gϊếŧ cha hại mẹ để hai người họ nơi thiên đàng có thể nhắm mắt ngậm cười.
Nhưng cuối cùng thì sao? Khi mọi thứ gần như hoàn thiện đúng như ước nguyện của cô thì còn bao lâu nữa để hưởng thụ chứ? Ông trời quả thật rất biết trêu ngươi.
-“Theo tình hình hiện tại thì có một bộ phận thần kinh thị giác bắt đầu bị chèn ép, nếu như khối u não cứ tiếp tục phát triển thì thị lực của cháu sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu như chúng ta không tiến hành can thiệp, không lâu nữa cháu sẽ…mất thị lực hoàn toàn.”
-"…"
Hiểu Quân vẫn im lặng không đáp lại lời nào, Thiều Thiệp Nhĩ rất hiểu tâm trạng của cô lúc này điều ông có thể làm ngoài chuẩn đoán, chữa bệnh chỉ có thể là an ủi:
-“Cháu phải cố lên! Cũng không phải là không còn hy vọng.
Chú sẽ làm hết sức mình, những gì có thể sẽ không ngại.
Huyết Hiểu Quân mà chú biết hơn 25 năm qua là một cô bé mạnh mẽ, kiên cường mà.
Có đúng không? Cháu sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy chứ?”
-“Cảm ơn chú, chú Thiều.
Bây giờ cháu muốn ở một mình, cháu xin phép về trước.”
Vừa dứt lời Hiểu Quân đã cầm lại túi xách vào tay đứng bật dậy cúi chào đoạn xoay người bỏ đi.
Một con người sáng suốt, tài trí hơn người như cô mà cũng có lúc rẽ nhầm đường, bước nhầm lối đến khi tự mình nhận ra cũng đã đến tận cùng của dãy hành lang lạnh lẽo rồi..