“Két…Vèooooooooo”
Trên đại lộ rộng lớn của LI vừa diễn ra một pha đánh lái cực gắt, Âu Vũ Hàn xoay vô lăng hết cỡ cho xe quay 180 độ cắt đầu toàn bộ những chiếc xe đáng thương đang thong dong trên đường rồi chạy mất hút.
Chân ga ô tô bị Vũ Hàn đạp chặt, chiếc xe phóng như tên đến nhìn không rõ hình dạng chẳng khác nào một trận cuồng phong đang hoành hành giữa sa lộ làm cho mọi người sợ hãi mà tự khắc né sang cả hai bên.
-“Chết tiệt! Là ả ta.”
Âu Vũ Hàn đập mạnh vào vành tay lái rít lên, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đáng sợ, lẫn trong gương mặt chất chứa không biết bao nhiêu phẫn nộ lại là sự khẩn trương, gấp gáp.
“Cạch”
Đang say mê trong những câu văn mĩ miều của cuốn tiểu thuyết dày cộp trên tay thì Huyết Hiểu Quân bị tiếng động phía cửa làm cho giật mình, đưa mắt nhìn hai nữ lao công đang đẩy xe dụng cụ đi vào, như thường lệ họ vẫn lịch sự cất giọng:
-“Thiếu phu nhân, chúng tôi vào dọn phòng cho cô.”
-“Cứ tự nhiên.”
Hiểu Quân gật đầu nhàn nhạt, cũng không quá bận tâm.
Sau khi được cô cho phép thì việc ai người đó làm, Hiểu Quân lại dán mắt vào trang sách đang đọc dở dang.
Bọn họ thì quét dọn từ đông sang tây, từ trái sang phải, từ gần rồi lại đến xa.
Từ tủ đầu giường, kệ ti vi đến chiếc bàn tròn trước ghế sô pha cũng được lau qua.
Căn phòng tươm tất thì họ cũng rời khỏi.
Không lâu sau Hoắc Châu Long cũng đến thăm cô.
Vừa bước vào thấy Hiểu Quân khó nhọc nhoài người lấy chai nước mà Châu Long chau mày vội lên tiếng trách móc:
-“Em cần gì sao không nhờ người đến phụ? Cử động nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương cho xem.”
-“Em có thể tự làm được mà.”
Hiểu Quân cười nhạt giấu đi cơn đau đang ập đến, nơi miệng vết thương lại rỉ ra một ít máu tươi.
-“Em đã đỡ hơn nhiều chưa?”
-“Rồi ạ!”
-“À phải rồi Hiểu Quân, hôm đưa em vào đây anh phát hiện thứ này trên cổ áo khoác của em.”
Vừa nói Hoắc Châu Long vừa lấy ra từ trong túi một khối màu đen dáng vuông cực nhỏ đưa cho cô.
Mới nhìn qua mắt Hiểu Quân liền sáng rực lên:
-“Em cứ ngỡ nó đã rơi mất rồi chứ.
Cảm ơn anh.”
-“Đó là…”
Không để Hoắc Châu Long thể hiện trọn ý thắc mắc Hiểu Quân đã ngắt ngang lời:
-“Không đúng.”
-“Hả? Cái gì không đúng?”
-“Hoắc Châu Long, cốc nước này… rất lạ.”
Đang định uống thì Huyết Hiểu Quân sựng lại đưa cốc nước lướt qua vài vòng cẩn thận dùng mũi ngửi.
-“Lạ sao? Anh có thấy gì đâu? Em nhạy cảm quá rồi.”
Thấy hành động của Huyết Hiểu Quân, Hoắc Châu Long cũng không chờ đợi cận mắt quan sát.
-“Đương nhiên là anh không nhận ra rồi, chỉ có em mới…”
Đang buông lời thì sựt nhớ lại bí mật khiếp nhược của mình thì cô lập tức khựng lại ấp úng.
Trước thái độ lạ lẫm này của Hiểu Quân Hoắc Châu Long không khỏi nghi ngờ mà hỏi lại:
-“Em nói vậy là sao? Cái gì mà em có thể còn anh thì không?”
-“À…ừm…không gì cả chỉ là trong cốc nước này em lại ngửi thấy một mùi rất quen, nó là…đúng rồi là mùi của quả hạnh nhân.”
-“Đừng uống!”
Vẫn đang ngửi ngắm những giọt nước trong suốt thì cả hai bị tiếng hét lớn làm cho kinh ngạc.
Âu Vũ Hàn một tay giật lấy cốc nước thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại khắp người.
-“Anh…không phải anh đã về công ty rồi sao?”
Huyết Hiểu Quân có chút bất ngờ.
-“Hiểu Quân trả lời anh em đã uống giọt nào chưa?”
Âu Vũ Hàn nét mặt hoang mang, lo sợ nhìn Hiểu Quân, cô cũng chỉ lắc đầu ngơ ngác, nhận được câu trả lời như ý muốn Âu Vũ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm:
-“May quá!”
Trước hành động kì quặc này của anh Hoắc Châu Long khó hiểu vô độ, híp mắt nhìn anh cất giọng:
-“Cậu nói vậy là sao?”
-“Xyanua.
Tôi đoán trong này đã bị bỏ độc Kali Xyanua.”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Trong căn phòng những chiếc màn hình phẳng liền kề nhau, tất cả nhân viên giám sát camera của bệnh viện đang tập trung toàn lực xem lại tất cả những ngõ ngách trong khuôn viên bệnh viện từ cổng vào cho đến các dãy hành lang, thang máy,…không bỏ sót một góc máy nào.
Toàn bộ đang cực kỳ căng thẳng, cùng với sự năng nổ của hai bàn tay và đôi mắt căng ra hết cỡ thì các tuyến mồ hôi cũng hoạt động hết công suất, sôi nổi không kém cạnh.
Vì người đàn ông đang đứng phía sau họ không ai khác mà chính là vị tổng tài băng lãnh, tàn bạo trong truyền thuyết - Âu Vũ Hàn.
-“Âu Vũ Hàn.”
Hoắc Châu Long tiến vào cất giọng gọi anh.
-“Sao rồi?”
-“Kết quả xét nghiệm đúng như cậu nói.
Trong cốc nước đó chính xác có chứa potassium cyanide hay còn gọi là xyanua kali.
Đây là 1 hợp chất hóa học không màu.
Nó có mùi rất giống quả hạnh nhân và bề ngoài cùng với màu sắc rất giống với đường ăn.
Đặc biệt là cực háo, tan nhiều trong nước.
Tồn tại trong cốc nước đó là dạng lỏng.”
-“Khốn kiếp.
Nhẽ ra hôm đó không nên do dự mà phải bắt chúng ngay.”
Âu Vũ Hàn đón lấy tờ giấy Hoắc Châu Long đưa mà buông miệng chửi thề.
Căm phẫn.
-“Bọn chúng là ai?”
-“Dừng lại!”
Đột nhiên anh lên tiếng bỏ qua câu hỏi của Hoắc Châu Long sau lưng, cất bước về phía một màn hình ghi lại cảnh ở trước nhà vệ sinh.
-“Phóng to lên!”
-“Cô ta có liên quan gì?”
-“Là người đã đụng trúng tôi trước cửa toilet, lúc đó đã vô ý làm rơi một lọ nước màu trắng nhưng cái đặc biệt là dù hốt hoảng đi nhặt lại nhưng cô ta vẫn luôn cúi ghìm mặt.
Vả lại…giọng nói của cô ta rất giống với một người chúng tôi gặp cách đây không lâu.”
-"…"
-“Theo dấu ả ta.
Chắc chắn còn có đồng bọn.”
-“Dạ!”
Lệnh anh vừa buông ra tất cả nhân viên không dám chậm trễ đồng thanh đáp lại.
-“Trạch Dương, Kịch Lữ tập hợp toàn bộ chặn ở bốn cổng bệnh viện tóm gọn bọn chúng cho tôi.
Chắc chắn chưa ra khỏi đây đâu.”
-“Rõ!”
Hai cánh tay đắc lực của anh nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh.
Phía Hoắc Châu Long cũng không chịu ngồi yên, lấy điện thoại ra nhấn một dãy số Châu Long lạnh giọng:
-“Thôi Vĩ Toàn triệu tập tất cả, tổ chức chặn đứng các lối đi ngã rẽ của những đoạn đường xung quanh bệnh viện Quân Dân Ninh Quốc trong phạm vi 3 km.”
-[“Nhận!”]
Hai con người hai tin lệnh hai khí thế khác nhau nhưng lại cùng chung một mục đích.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của hai nam nhân tinh tú lúc này thật khéo làm cho người ta sởn gai ốc khiếp đảm..