-“Huyết Hiểu Quân, bây giờ khối u của cháu vẫn đang lan rộng nếu không làm phẫu thuật, tình hình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng mà, nếu làm phẫu thuật thì tỉ lệ thành công không được cao lắm.”
-“Vậy ý của bác sĩ là cậu ấy không thể…cứu được?”
Tô Thư Di sững người hỏi lại Thiều Thiệp Nhĩ.
Ông ấy lập tức thở dài, ngồi thẳng lại rồi mới từ tốn:
-“Là như vầy.
Ca bệnh hiện giờ của Hiểu Quân quá hiếm gần như là chú và toàn bộ đội ngũ y bác sĩ ở đây chưa từng gặp qua.
Cho nên chú đề nghị cháu hãy ra nước ngoài để điều trị.
Như vậy…sẽ tốt hơn.”
-“Cơ hội có cao không, chú Thiều?”
Huyết Hiểu Quân đến cả thở cũng cực kỳ khó nhọc, cô bấu chặt hai tay vào nhau, nhỏ giọng.
Thiều Thiệp Nhĩ cũng kiên nhẫn ôn tồn giải thích:
-“Hiện tại thì bên Nhật Bản đã nghiên cứu ra một phương pháp xạ trị.
Trước mắt thì vẫn đang ở giai đoạn nghiên cứu mới.
Nhưng nếu muốn chú sẽ giúp liên hệ đăng ký thử nghiệm trên người của cháu, cháu có thể qua đó bất cứ lúc nào?”
-“Nhưng nếu đi Nhật Bản có chắc chắn sẽ chữa khỏi không?”
-“Chuyện này…không ai có thể đảm bảo cả nhưng với khối u thì biện pháp xạ trị là phương pháp điều trị hiện đại nhất hiện nay…”
-“Được rồi.
Cháu xin phép!”
Dứt lời Huyết Hiểu Quân đã đứng bật dậy nhanh chân ra khỏi phòng.
Tô Thư Di cũng lập tức với gọi rồi vội vã chạy theo cô.
-“Chào phu nhân, hi vọng Chu tổng sẽ sớm khỏe lại.”
-“Đã phiền Hoắc tổng rồi!”
Trước phòng bệnh trên tầng một Hoắc Châu Long vui vẻ khách sáo với một người phụ nữ, đoạn xoay người đi thì ánh mắt vô tình va vào nữ nhân đang rảo những bước thật nhanh dưới đại sảnh.
-“Đó không phải là Tô Thư Di sao? Còn có cả…Huyết Hiểu Quân? Ngoài tầng này để các bệnh nhân nằm lại thì toàn bộ đều là các khu khám bệnh.
Không lẽ cô ấy…”
Hoắc Châu Long lẩm bẩm nhưng không suy nghĩ gì nhiều vội nhấc chân xuống quầy tiếp tân:
-“Xin lỗi, cậu có thể cho tôi hỏi một việc được không?”
-“Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Nam bác sĩ trực ở đó lịch sự.
-“Cô gái vừa rồi là đến đây khám bệnh sao?”
Hoắc Châu Long hướng tay ra phía cửa hỏi lại.
-“Dạ đúng rồi ạ!”
-“Vậy tôi có thể biết cô ấy bị bệnh gì không?”
Trước tình huống khó xử này nam bác sĩ kia đành lắc đầu từ chối:
-“Thật ngại quá.
Bệnh viện chúng tôi có quy định không được phép tiết lộ thông tin của bệnh nhân.”
-“Nhưng tôi là…anh trai của cô ấy.”
-“Ngài có gì để chứng minh không ạ?”
Suy nghĩ một lúc nam bác sĩ kia cũng phải cất giọng.
-“Tên là Huyết Hiểu Quân, sinh ngày 29 tháng 01 chính xác là 27 tuổi, cao 1m71, nặng 45kg, nhóm máu AB Rh-.
Đủ rồi chứ?”
Hoắc Châu Long không nghĩ ngợi lập tức tuôn ra một tràn dài, bác sĩ nam cũng liền tay kiểm tra lại thông tin quả đúng như những gì Châu Long nói, không sai một chữ số nào.
Ỡm ờ một lúc không lâu cũng quyết định nói ra:
-“Cô Huyết là bệnh nhân riêng của Viện trưởng Thiều, theo kết quả cho thấy cô Huyết có một khối u trong não.”
-“Khối u?”
Hoắc Châu Long không tin vào tai mình hỏi lại.
-“Phải.
Là 1 dạng u não rất kỳ lạ.
Nói chính xác thì là u não dạng lưới mạng sinh.”
-“Có thể nói rõ hơn?”
Thấy Hoắc Châu Long khẩn trương nam bác sĩ kia cũng không đắn đo mà tiếp tục:
-“Đơn giản là một dạng u não không thể cắt bỏ được.
Rất nguy hiểm.”
Nghe đến đây Hoắc Châu Long đã không còn đứng vững được nữa tựa người vào bàn, mặt biến sắc thấy rõ.
Nam bác sĩ kia liền đỡ tay anh lo lắng:
-“Ngài không sao chứ?”
-“Khối u…Huyết Hiểu Quân…”
Tự nhẩm một vài chữ rồi Hoắc Châu Long vội bỏ chân chạy nhanh ra ngoài tìm cô.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Hai cô gái không về nhà mà đổ xe bên bờ sông Giang Thủy, tựa người ra lưng ghế ngắm nhìn phong cảnh diễm tuyệt mà trong lòng cô cuộn trào một cảm xúc khó tả.
Nói buồn cũng không hẳn nhưng vui lại nào có thể.
Có lẽ đích xác là tiếc nuối, quá nhiều cảnh đẹp, quá nhiều nơi xinh nhưng những năm qua cứ mải mê với công việc, theo đuổi mục tiêu của mình mà quên đi cách ban thưởng bản thân, dù là một giờ nghỉ ngơi cũng không có lấy.
Một người phụ nữ quyền lực có mọi thứ trong tay nhưng một ngày phép lại là điều xa xỉ.
Từ ngày 1 đầu năm đến ngày 30 cuối cùng của tháng 12, từ sáng sớm tinh mơ đến đêm khuya tối mịt, nhiều lúc tự nhận thấy cô còn chăm chỉ hơn cả ông Mặt Trời đang ngự trị trên cao kia.
Những ngày lễ như Valentine, Giáng sinh, Halloween,…những buổi tiệc tùng cùng với hội bạn, những lần họp mặt với người thân,…những chuyến dã ngoại hay du lịch ngắn hạn đối với Hiểu Quân đều là vô nghĩa.
Bây giờ ngẫm lại có lẽ đã quá muộn rồi.
Thấy Hiểu Quân ngồi thất thần, Tô Thư Di vội nắm lấy tay cô động viên, cố gắng treo lên môi một nụ cười miễn cưỡng:
-“Cậu đừng quá lo lắng.
Không phải Viện trưởng Thiều đã nói rồi sao? Nhật Bản đã có phương pháp xạ trị, chúng ta có thể đến đó mà.
Tớ sẽ đi cùng cậu.”
Cô chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu tuyệt vọng, Tô Thư Di vẫn lì mặt nói tiếp:
-“Cậu phải có niềm tin chứ.
Nếu may mắn cậu sẽ được chữa khỏi mà.”
-“Nhưng không phải cậu đã nói sao? Phần lớn là dựa vào “may mắn”, cuộc đời của Huyết Hiểu Quân này chưa một lần gặp may.
Cậu là người biết rõ nhất mà.
Những thứ tớ có trong tay đều do nỗ lực và sự cố gắng của bản thân.
Nhưng lần này tớ đang ở thế bị động.
Vậy cậu muốn tớ nỗ lực đến phòng khám mỗi ngày sao? Cố gắng tiếp nhận những cái lắc đầu, gương mặt sầu não cùng những lời như “không thể”, “không được”, “xin lỗi” của bác sĩ khi nói về hình trạng bệnh của tớ sao?”
-“Có thể tớ không thể hiểu được hết tâm trạng của cậu lúc này nhưng Hiểu Quân à nó là một cơ hội đối với cậu đó.”
-"…"
-"“Cơ hội không đến với chúng ta lần thứ hai, nếu nó đến tuyệt đối phải lập tức nắm bắt”.
Câu này là ai đã nói với tớ lúc được đề nghị sang nước ngoài làm việc hả? Không phải là Huyết Hiểu Quân cậu sao?"
-“Tô Thư Di.
Hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau.”
-“Nhưng nếu xét về tính chất của sự việc thì nó không có điểm gì khác biệt.”
-“Nhưng tớ không muốn làm con chuột bạch để người ta thí nghiệm.”
-"…"
Hiểu Quân vừa dứt câu Tô Thư Di đã không nén được nữa, hai dòng nước trong suốt liền rơi ra lăn dài trên má.
Thấy Thư Di im lặng cô nói tiếp:
-“Đồng ý nếu thành công thì tớ có thể sống tiếp nhưng ngược lại thì sao? Ai đảm bảo xạ trị không thành công thì không để lại bất kì di chứng nào chứ? Những ngày cuối cùng của cuộc đời mình tớ muốn trải nghiệm lại cái cảm giác tự do, hưởng thụ lại cái cảm giác thanh thản, vô ưu vô lo.
Cả chuyện này cũng khó đến vậy sao?”.