Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 355

Lòng mang cái tự cho là đúng ' đại bí mật kinh thiên ' này,  nên Từ tướng quân bị kêu một cái: 

Trằn trọc, đêm không thể ngủ.

Thậm chí nghiêm túc tự hỏi một lần, vì chính mình mạng nhỏ suy nghĩ, muốn trước thời gian từ quan, cáo lão hồi hương hay không nha.

Tốt nhất là ngày mai bỏ chạy... đi.

Tự hỏi suốt đêm, đều không có đưa ra hướng quyết định tới, cho nên Từ tướng quân ngày hôm mang theo một đôi mắt gấu trúc đi vào doanh trướng chủ soái.

Từ tướng quân lo lắng đề phòng, chỉ cảm thấy trên đầu treo thanh đao to đùng, tùy thời đều có khả năng rơi xuống.

Hắn đều đã làm tốt tư thế bị Tiêu Phượng Đình trách cứ vấn tội.

Ai ngờ......

Di?

Vương gia thế nhưng thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm đi?

Nam tử thân khoác cẩm bào tím thẫm, khóe môi diễm sắc hàm chứa một đóa mỉm cười tựa như thoả mãn lại tựa như suиɠ sướиɠ, mặt mày tinh xảo tuyệt sắc đựng đầy ánh sáng rực rỡ lóa mắt.


Một chút ý tứ vấn tội hắn đều không có.

Bộ dáng không chút để ý mỉm cười thong dong, thoáng như nhiều ngày trước nay, lãnh đạo quân đội Đại Hạ đánh hạ hoàng thành Lam Tuyết khó giải quyết nan đề, tùy thời tùy chỗ đều có thể giải quyết dễ dàng, đối với hắn không tạo thành bất luận cái ảnh hưởng gì vậy.

Từ tướng quân vừa chuyển mắt, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn người đang đứng cạnh Nhiếp Chính Vương điện hạ ——

Đó là một vị tiểu công tử tiêm tú tuấn tiếu.

Trên người ăn mặc y phục cùng kiểu dáng với Nhiếp Chính Vương điện hạ, nhan sắc, vải dệt đều không sai biệt mấy, có thể nói xuất từ cùng một vị tú nương mà ra.

Môi hồng răng trắng, làn da tuyết trắng, dung nhan minh diễm.

Từ tướng quân không biết có phải chính mình bị ảo giác hay không, tóm lại hắn cảm thấy vị tiểu công tử kia mặt mày tinh xảo mà xinh đẹp, bừng tỉnh nhìn lại ' hắn' ta còn lưu chuyển nhè nhẹ ý vị vũ mị kinh tâm động phách.


Tựa, đêm qua thừa hoan, bị nam nhân dễ chịu qua vậy.

Từ tướng quân thân thể hơi hơi cứng đờ.

Thảo.

Thằng nhãi này hẳn chính là kẻ tối hôm qua câu dẫn đến người anh minh thần võ ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như... vương gia nhà hắn, tên ' Tiểu Bạch' mê hoặc vương gia đi vào con đừơng đoạn tụ không thể quay đầu này đi?!

Chỉ thấy ' Tiểu Bạch ' dường như đã có điều phát hiện ra, ngước ánh mắt doanh doanh vọng lại đây, hướng phía hắn nhe răng nở nụ cười xinh đẹp hớt hồn.

Nụ cười này, thoáng như ánh mặt trời chiếu sáng vào khoảng tối tăm, thẳng tiến đánh vào trái tim Từ tướng quân.

Thật mẹ nó... đẹp.

Tâm tình đại thúc của ta...

Cứ như Tây Thi phủng tâm trạng.

Từ tướng quân còn không có kịp từ trong nụ cười của Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó một ánh mắt sát khí ẩn ẩn liền đuổi tới!


Từ tướng quân trong lòng kêu thảm một tiếng, vội vàng quy quy củ củ thu hồi ánh mắt, không dám lại khiêu khích uy nghiêm Nhiếp Chính Vương điện hạ.

[ mắt nhìn thẳng.jpg ]

Tiêu Phượng Đình ánh mắt hơi đổi, nhìn thoáng qua Phong Hoa: 

Cũng dám đối những người khác cười đến xán lạn như vậy, tí nữa bổn vương thu thập nàng.

Phong Hoa mặt vô biểu tình mỉm cười: Có bản lĩnh chàng cứ tới a, Vương gia ~

Thực mau, bắt đầu đàm luận quân tình.

Từ tướng quân bỏ qua bộ dáng khi nãy, đứng ra: "Hồi bẩm Vương gia, đội quân duy nhất của Đại Hạ đi vào Lam Tuyết đã bị Lam Tuyết quốc dùng hỏa dược oanh tạc, vây khốn quân ta mấy ngày không thể thâm nhập sau hơn..."

Lam Tuyết quốc tuy rằng ranh giới bản đồ có nhỏ, nhưng địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.

Đại Hạ đi thông vào Lam Tuyết quốc, chỉ có một nơi hiểm yếu duy nhất.
Phía dưới là vực sâu vạn trượng.

Hiện giờ, Lam Tuyết quốc vì không để bị gót sắt Đại Hạ huỷ diệt, thế nhưng còn dùng hỏa dược ngàn cân oanh tạc đoạn đường hiểm yếu nọ, chủ động cắt đứt con đường Lam Tuyết liên hệ ra bên ngoài.

Quả thật Lam Tuyết từ đây bế quan toả cảng, ngăn cách với thế nhân, nhưng lại làm sao có thể chặn lại những cuộc chiến của vị chiến thần Đại Hạ đây?

Làm cho vị Nhiếp Chính Vương hoàng triều Đại Hạ đánh trận nào thắng trận đó, Tiêu Phượng Đình thực hiển nhiên sẽ không cho phép chuyện Lam Tuyết quốc thắng lợi, xuất hiện trong sinh mệnh chính mình.

Một bên, lẳng lặng nghe xong các tướng sĩ lĩnh quân miêu tả, Phong Hoa bỗng nhiên nói xen vào một câu: "Ta có một cái biện pháp, có lẽ... có thể thử một lần."

868 words.

Bình Luận (0)
Comment