Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 391

"Thẩm Loan, ngươi về sau chính là hầu gái thân cận của thiếu gia, phụ trách chiếu cố việc ăn uống mỗi ngày của thiếu gia."

Dưới lầu, William quản gia một thân áo bành tô màu đen chính thức mà nghiêm túc tuyên bố nhiệm vụ.

Phong Hoa hơi hơi nhướng mày, cũng không có tí ngoài ý muốn nào, chỉ nghiền ngẫm cười nhẹ: "Thiếu gia phân phó sao?"

"Đúng vậy." William quản gia trả lời.

Phong Hoa gật đầu, "Tôi đã biết."

Bộ dáng thong dong bình tĩnh gợn sóng bất kinh, thật ra lại làm William quản gia xem trọng nhìn thêm vài lần.

Không nghĩ tới cái cô bé tên Thẩm Loan này thế nhưng còn rất biết tiến biết lùi, không màng hơn thua.

Phải biết rằng, một cái hầu gái nho nhỏ cùng nữ nhân bên gối tương lai của người thừa kế Tô gia, chẳng sợ chỉ là tình nhân làm ấm giường, đều xa xa không thể so sánh tới.


William quản gia tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, cô liền dọn đến lầu hai, ở trong phòng bên cạnh thiếu gia đi."

......

Tối hôm qua, từ sau khi rời phòng ngủ của Tô Mạch về sau Phong Hoa ở chính là lầu một nơi  tiểu gác mái chuyên cho nhóm hầu gái.

Kỳ thật ở trong nền văn minh cao cấp như tinh tế này, gia đình hầu như không có hầu gái, các loại hình người máy đủ để thay thế hầu gái đảm nhiệm công tác.

Chỉ có mấy gia tộc quý tộc cổ xưa như Tô gia loại này, noi theo truyền thống cùng chế độ cũ, chiêu có hầu gái riêng hầu hạ.

Hạ nhân nơi quý tộc thế gia đều không phải giống nhân loại bình thường, mà là Nhân miêu cả.

Nhóm hầu gái đó không thiếu người mạo mỹ, xinh đẹp.

Các nàng trước tiên ghi danh, thông qua tầng tầng khảo hạch, mới tiến vào nơi của quý tộc thế gia làm việc.


Có người thậm chí còn trực tiếp ôm tâm tư câu dẫn vị quý tộc thiếu gia này để thượng vị, một bước lên trời.

Nếu Phong Hoa chỉ đơn thuần là người mà Tô Mạch từ phòng đấu giá mua trở về, trở thành công cụ tiết dục hoặc là tình nhân ấm giường, nhóm hầu gái cũng kiêng kị nàng thổi gió bên gối chủ nhân do đó tự nhiên tất cung tất kính.

Nhưng hiện tại Phong Hoa ' lưu lạc ' thành hầu gái, cùng các nàng giống nhau, về điểm cung kính như trước tự nhiên liền lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Càng sâu đến, chuyện tối hôm qua trở thành vũ khí các nàng công kích Phong Hoa.

Nhóm hầu gái cố ý ở trước mặt nàng khe khẽ nói nhỏ.

"A. Cho rằng bò lên trên giường thiếu gia là có thể làm nữ chủ nhân Tô gia sao? Thật là ý nghĩ kỳ lạ! Hiện tại còn không phải cùng chúng ta giống nhau làm hầu gái sao."


"Đừng nói bậy, thiếu gia nơi nào có thể nhìn trúng cô ta? Tối hôm qua, thiếu gia căn bản không có cùng cô ta..."

"Người thường chính là người thường, huyết mạch đê tiện!"

"..."

Đám hầu gái nói chuyện cũng không có tránh nàng, ngược lại như cố ý nói cho nàng nghe.

Phong Hoa môi đỏ hơi hơi cong lên, độ cung ẩn ẩn nhiễm hương vị lương bạc.

Một khi đã như vậy, nàng nếu không làm một chút chuyện gì đó, chẳng phải có điểm thực xin lỗi các nàng luôn há mồm lẻo mép?

"Ai ai ai, cô ta lại đây..."

"Lại đây liền tới đây, cô ta một người bình thường, chẳng lẽ còn dám đánh chúng ta hay sao?"

Vừa dứt lời, Phong Hoa giơ lên tay, nhanh chuẩn lại tàn nhẫn vứt ra một cái tát: "Bang ——"

"Mày con tiện nhân này, dám đánh tao?" Hầu gái mỹ mạo che lại gương mặt chính mình, ánh mắt thù hận lại không thể tin tưởng nhìn nàng.
Nữ hoàng bệ hạ tuy rằng xưa nay thờ phụng ' quân tử động khẩu bất động thủ ', lấy đức thu phục người. Nhưng khi đối phó mỗi một loại người, có thể động thủ cũng đừng nói đạo lý gì.

"Bang ——"

Một lát qua đi.

Phong Hoa vỗ vỗ tay, xoay người lên lầu.

Phía sau, một đám hầu gái ngã xuống đất ai nấy đều rêи ɾỉ không ngừng.

Trên lầu.

Tô Mạch trước mặt là một màn hình chiếu giả lập đang bật mở.

Người bên kia khóe môi luôn hiện hữu nụ cười đúng chuẩn ăn chơi trác táng phong lưu tiêu chuẩn, chính là Tần Xuyên: "Hello~"

So sánh với Tần Xuyên nhiệt tình dào dạt, thiếu niên bên này trầm mặc dị thường.

"Làm sao vậy?"

"..."

Thật lâu sau, Tô Mạch mới mở miệng: "Hỏi cậu một vấn đề."

Tần Xuyên trong tay bưng một ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, "Nói đi."

Ngón tay trắng nõn thon dài, không chút để ý gõ gõ trên đầu gối, biểu hiện ra một phân bất an.
Do dự, chần chờ, phức tạp, tối nghĩa... cảm xúc trong đôi mắt lục thẫm không ngừng cuồn cuộn.

Cuối cùng, thiếu niên hơi hơi nhấp một ngụm rượu đỏ, khiến cánh môi càng thêm đỏ bừng, hỏi: "Cậu nói, buổi tối nằm mơ..."

885 words.

Bình Luận (0)
Comment