Mặt Hạ Vi Tử dưới ánh đèn có chút ửng đỏ, chột dạ gật đầu, “Em gần đây rất cố gắng học nấu ăn, không bằng để em làm cơm rang cho thiếu gia nha.”
“Được, dưới lầu là phòng bếp công cộng, nơi đó cũng có nguyên liệu nấu ăn.” Tiêu Tử Thăng cũng không ngại Hạ Vi Tử có biết nấu ăn hay không. Bởi vì chỉ cần cô làm, anh sẽ ăn hết toàn bộ.
Tiêu Tử Thăng kéo tay Hạ Vi Tử, bàn tay thật to bọc lấy bàn tay bé nhỏ, nắm chung một chỗ, có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Hạ Vi Tử ngẩng đầu lên, khí thế hùng hồn tuyên bố: “Vậy em sẽ làm cho thiếu gia món...... Cơm rang trứng!”
Hai người tay trong tay đi xuống lầu một, Hạ Vi Tử ngượng ngùng để Tiêu Tử Thăng chờ chốc lát, như một làn khói chạy vào trong phòng bếp, bắt đầu làm cơm.
Tiêu Tử Thăng dù bận vẫn ung dung ngồi ở vị trí dành riêng cho anh, không được bao lâu liền nghe trong phòng bếp truyền tới âm thanh “binh binh bang bốp.”
Anh nghe đến trái tim run sợ, kinh hãi. Thời gian chung sống với Hạ Vi Tử càng lâu, áp lực bị đè nén của anh càng mạnh. Bởi vì anh vĩnh viễn cũng không có cách nào tưởng tượng được một giây kế tiếp cô sẽ làm ra chuyện gì ngoài dự đoán của mọi người.
Tiêu Tử Thăng thật sự không yên lòng, rón rén đi tới cửa phòng bếp. Lúc này, Hạ Vi Tử đang đưa lưng về phía anh, cầm trứng gà đập bỏ vào trong chén. Anh rất không khéo nhìn thấy mấy miếng vỏ trứng rớt vào chén.
Khóe miệng Tiêu Tử Thăng nhếch lên, Hạ Vi Tử vừa bắt đầu đánh trứng, vừa ngâm nga hát.
Trong lòng Tiêu Tử Thăng cười một tiếng, một mặt hiền thê lương mẫu của Hạ Vi Tử như vậy thật sự là rất hiếm thấy. Anh mong đợi mỗi ngày sau này, hai người sẽ làm được một bàn thức ăn phong phú.
Chỉ cần món ăn không bị cháy khét là tốt rồi......
Hạ Vi Tử coi như có tiến bộ, tay chân gọn gàn cho dầu vào chảo, chiên trứng, cho cơm vào, làm liền một mạch.
Thủ pháp làm cơm rang trứng của Hạ Vi Tử cũng coi như tự thành một phái, tuyệt đối không có phái thứ hai.
Cuối cùng Hạ Vi Tử xúc cơm rang trứng từ trong chảo ra, dùng sức ngửi một cái, tự nhận là hương vị không tồi, cười cười xoay người lại. Aaaaaa…… chỉ nhìn thấy Tiêu Tử Thăng đứng phía sau lưng cô, mặt không đổi nhìn cô.
Lần này trong lòng Hạ Vi Tử hoang mang rồi, yếu ớt mở miệng nói: “Thiếu gia….. lúc nào thì anh đứng sau lưng em?”
Tiêu Tử Thăng không trả lời, Hạ Vi Tử càng thêm thấp thỏm.
“Anh……. Có muốn nếm thử một chút hay không?”
Tiêu Tử Thăng vẫn như cũ không trả lời. Chẳng qua là ngoắc ngoắc ngón tay, ngồi xuống chiếc ghế ở gần cửa, vừa chỉ vào trên đùi anh, ý bảo Hạ Vi Tử ngồi lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Tử đỏ bừng, nhưng vẫn hấp tấp ngồi xuống vào trong ngực Tiêu Tử Thăng, trong tay cầm cái chén, bưng đến trước mặt anh. “Thiếu gia, buổi tối anh còn chưa ăn cơm, mau ăn em đi!”
Hạ Vi Tử nhất thời kích động, đầu óc lại rối loạn. Thật ra là cô muốn nói: Mau ăn cơm rang trứng em làm đi!
Chỉ một câu nói này, liền làm cho hô hấp của Tiêu Tử Thăng rối loạn, bụng dưới căng thẳng, tay phải ôm lấy eo cô, tay trái cầm muỗng múc một muỗng cơm rang. Thế nhưng anh lại không ăn, đưa muỗng cơm tới trước mặt Hạ Vi Tử, ra lệnh: “Há miệng!”
Hạ Vi Tử phản xạ có điều kiện há miệng, Tiêu Tử Thăng liền dịu dàng đút muỗng cơm vào trong miệng cô, rút ra xong lại phân phó: “Em ăn đi!”
“Nhưng mà anh…….” Hạ Vi Tử còn chưa nói hết, lại bị ánh mắt Tiêu Tử Thăng trừng trở lại, không dám mở miệng nữa. Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ăn cơm anh đút tới.
Tiêu Tử Thăng rất có kiên nhẫn, lại dịu dàng. Một muỗng lại một muỗng đút ăn. Anh nhìn Hạ Vi Tử bưng chén cơm, ngoan ngoãn ngồi trong ngực anh, trên người cô có một loại mùi hương cỏ thơm nhàn nhạt, cộng thêm mùi vị cơm rang trứng, làm cho anh không khỏi bụng đói kêu vang. Anh nhìn thấy có hạt cơm dính trên khóe miệng cô, mỉm cười, cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, liền thu vào trong miệng của mình.
Hạ Vi Tử ngẩn người, tim đập loạn.
Giọng Tiêu Tử Thăng trầm thấp, thổi khí nóng ở bên tai cô: “Sau này chỉ cho phép làm cơm cho một mình anh ăn.”
“Dạ.”
“Chỉ cho phép để cho anh ôm.”
“...... Dạ.”
“Chỉ cho phép yêu anh.”
“......”
Thấy Hạ Vi Tử không trả lời, Tiêu Tử Thăng hừ nói: “Không muốn?”
“Muốn thì rất muốn.....”
“Sau đó thì sao?”
“Nhưng thiếu gia có phải quá bá đạo rồi hay không?”
“Em nói cái gì?” Tiêu Tử Thăng nheo mắt nhìn Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử bị dọa sợ run lên, trốn vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Nếu chỉ cho phép em yêu thiếu gia, vậy có phải thiếu gia cũng chỉ được phép yêu em hay không?”
Sau khi Tiêu Tử Thăng nghe thấy, hồi lâu không trả lời. Cái đầu ngốc của cô hôm nay lóe lên ánh sáng hay sao?!
Tiêu Tử Thăng cười không trả lời, chẳng qua là lấy cái chén trong tay Hạ Vi Tử để qua một bên, nâng cằm của cô lên, ấn xuống một nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng.
Có vài lời không cần phải nói ra miệng. Có những cam kết không cần nhiều lời. Anh yêu là ở chỗ đó, không rời không bỏ.
Tình yêu chân thật không cần cao giọng, mỗi người đều nhìn thấy trong lòng, chỉ cần một chút cũng biết tâm ý của nhau.
Huống chi Hạ Vi Tử cùng Tiêu Tử Thăng gần đây cực kỳ thân mật, quá mức rõ ràng. Coi như Tiêu Dật muốn mở một mắt nhắm một mắt, cũng không nhịn được tìm con trai nói chuyện một chút.
Tiêu Dật nói chuyện từ trước đến giờ luôn nói trực tiếp, cũng không quanh co lòng vòng. Ông trực tiếp hỏi Tiêu Tử Thăng, “Con đang yêu đương với Vi Tử sao?”
“Vâng.” Tiêu Tử Thăng rất thẳng thắn.
“Con cho rằng tình cảm của bọn con sẽ đi được bao xa?”
“Đến ngày con tiến vào quan tài.” Tiêu Tử Thăng trả lời rất lạnh nhạt, nhưng thái độ cực kỳ kiên quyết.
Tiêu Dật cũng không phải là một người cha cổ hủ, chỉ cần Tiêu Tử Thăng có thể làm được yêu cầu của ông, ông có thể lui bước không quản.
“Trước đó cha đã nói qua, trừ phi con đón nhận tập đoàn, nếu không hôn nhân của con phải lấy một tiểu thư môn đăng hộ đối.”
“Vâng.”
“Nhưng Hạ Vi Tử cũng không phải là một thiên kim tiểu thư, cho nên con có thể vì con bé mà buông tha cho mơ ước của bản thân mình hay sao?”
“......” Tiêu Tử Thăng không có đáp án rõ ràng.
Nhưng mà phản ứng của Tiêu Tử Thăng lại nằm trong dự liệu của Tiêu Dật.
Tiêu Dật rất bình tĩnh tiếp tục nói: “Hiện tại Nhật Bản động đất, phương án hợp tác của hai công ty đang gặp trở ngại, ảnh hưởng đến lòng tin của người đầu tư. Cho nên nhất định phải có một tin tức tốt để công bố, chuyện này đối với con, đối với công ty, là một bài kiểm tra học kỳ.”
Tiêu Tử Thăng giương mí mắt lên, liếc mắt nhìn cha mình. “Con biết, con đang nghĩ cách.”
“Thật ra thì con đã nghĩ ra, chẳng qua là con không muốn làm như vậy.”
“......”
“Điện tử Hà Vinh trước mắt là công ty duy nhất có thể thay thế mấy công ty, xí nghiệp điện tử Nhật Bản. Nếu hợp tác với bọn họ, nhất định sẽ làm ít lời to. Hơn nữa con gái của giám đốc công ty điện tử Hà Vinh, Nhã Lệ, là một minh tinh điện ảnh, có lực ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như có thể thân càng thêm thân……”
“Cha là muốn con cùng cô ta làm đám cưới thương mại?”
“Con có thể suy nghĩ. Cha cũng không miễn cưỡng, chỉ là bất quá, có bỏ mới có được. Nếu như con xử lý tốt nguy cơ này, cũng có thể thuận lợi đón nhận công ty, con dâu tương lai của cha là ai, cha tuyệt không để ý.”
“Được, con đồng ý với cha.” Tiêu Tử Thăng gần như cắn răng đồng ý cuộc giao dịch giữa hai cha con này.
Đột nhiên ngoài cửa có âm thanh đổ vỡ thanh thúy, tiếp theo là một trận tiếng bước chân xốc xếch.
Tiêu Dật không nhanh không chậm thay đổi góc máy quay theo dõi, kiểm tra hình ảnh vừa rồi ở ngoài cửa. Chỉ thấy Hạ Vi Tử bưng một bình hoa tươi vừa mới cắm, từ lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện thì vẫn luôn đứng ở cửa nghe lén.
Sắc mặt HạVi Tử từ lúc ban đầu u mê, càng về sau càng khiếp sợ. Máy quay theo dõi cũng ghi lại rõ ràng từng chút, nhìn bộ dáng của cô thì đều nghe thấy tất cả.
Tiêu Tử Thăng nhìn người cha xảo quyệt của miônh, khóe miệng co rút, trầm giọng hỏi: “Cha cố ý?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, chỉ là cha đang khảo nghiệm tình yêu của hai đứa.”
Tình yêu đúng là cần khảo nghiệm, nhưng mà, đặt ra khảo nghiệm trước mặt người yếu ớt, chỉ là một cửa ải nhỏ cũng là một vấn đề lớn.
Sau khi Hạ Vi Tử nghe cuộc nói chuyện của hai cha con xong, hèn yếu trốn tránh.
Cô mặc kệ ánh mắt người chung quanh, thậm chí không nghe tiếng cha đang kêu ở sau lưng, bụm mặt chạy ra khỏi nhà họ Tiêu.
Trong quan niệm của Hạ Vi Tử, tình yêu cùng thân phận của cô cùng một dạng, đều phân chia cấp bậc.
Tình yêu giữa thiếu gia và nữ hầu dù là trong xã hội bây giờ, vẫn là một tồn tại hèn mọn. Nội tâm của cô rất đơn thuần, tư tưởng rất đơn giản. Trong quan niệm của cô, tình yêu vĩnh viễn là một món đồ xa xỉ của một nữ hầu.
Hạ Vi Tử tự nhận tình yêu của cô cùng Tiêu Tử Thăng quá yếu ớt, giống như trái tim yếu ớt của cô. Cho nên cô vẫn luôn cẩn thận, không dám lại quá gần. Cô sợ vừa đụng vào, mộng liền vỡ.
Nhưng mà, cho dù cô cẩn thận như thế, vẫn nghe thấy lão gia cùng thiếu gia nói chuyện. Cô vì bản thân xây dựng một truyện cổ tích, nhưng vẫn bể tan tành trước thực tế tàn nhẫn.
Cô là nữ hầu, mà người vợ Tiêu Tử Thăng cần là một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.
Cô yêu Tiêu Tử Thăng, cho nên không thể trở thành gánh nặng của anh, càng không thể để anh vì cô mà buông tha cho mơ ước tự do của mình!
Giống như trước kia Hạ Vi Tử từng nói: Chỉ cần thiếu gia hạnh phúc, em cũng hạnh phúc…… Nhưng mà nào ngờ hạnh phúc này lại làm cho cô thương tích đầy mình.