Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện

Chương 13

Một cước đá văng cửa, trong phòng ngọn nến hơi lay động một chút, ngay sau đó một tay xốc lên màn vải, bên trong quả nhiên có hai nam nhân, một nằm sấp, một nửa ngồi, hai người đều quay sang, éc… Chỉ là cái người nửa ngồi trên giường kia, sao nhìn quen mắt thế này?

“Là ngươi?” Thanh âm rất lạnh, như là quang ảnh đứng ở trong viện, sau đó cảm giác như tuyết rơi vào người. Lão tử vỗ đùi nhớ lại hắn —- Tả Thành!

“Ặc, Tả giáo quan. Người xem hôm nay thật là khí trời sáng sủa ánh nắng tươi sáng, Lưu Ly đêm dài đằng đẳng không ngủ được cho nên ra ngoài tản bộ, ha ha ha ha…” Nhìn nguời trên giường sắc mặt càng ngày càng đen, lão tử nhanh chóng chuyển đề tài: “Không ngờ Tả giáo quan đêm khuya lại có thể… Cần cù, Lưu Ly về phòng ngủ trước, không cần tiễn, mai gặp lại.”

Chuyển chân tính chạy, đột nhiên bị Tả Thành gọi lại, sau đó hắn chậm rãi xuống giường, đem thuốc mỡ cầm trong tay đặt lên bàn: “Khuya rồi, còn từ Bất Ly Cư tản bộ đến Đông Ly Hạ, khỏe lại rất nhanh a.”

“Ặc, đâu có, còn phải tiếp tục tĩnh dưỡng, a a a, đau quá, ta ta muốn đi về trước. Tả giáo quan gặp lại sau, soái ca trên giường kia gặp lại sau nha.”

Một cước bước ra cửa phòng, đã có âm thanh truyền đến: “Ngày mai bắt đầu tham gia huấn luyện.”

“…”

Ngày thứ hai, ta dậy thực sự thật sớm. Lão thử còn chưa rời giường, Tiểu Huyền một tay kéo ta rời khỏi, tay chân lúng túng giúp ta mặc xiêm y…

“Công tử, người nhanh lên một chút, Tả giáo quan rất nghiêm khắc.”

Lão tử mơ mơ màng màng nói: “So với sư phụ ta còn nghiêm khắc sao?” Chỉ thấy tiểu đồng kia đứng tại chỗ, miệng mở lớn như gặp trộm: “Công tử, ngươi… Ngươi…”

Theo tay hắn chỉ về, lão tử giận dữ, tát một cái vào mặt hắn: “Sờ loạn cái gì!”

“Ngươi… Trời ạ… Cái này mà cho lão phu nhân biết…” Người này vừa nhớ ra thì muốn chạy ra ngoài, may mắn lão tử kịp thời quát dừng lại: “Dám ra ngoài nói một chữ, cắt đầu lưỡi ngươi!!!!”

Náo loạn một hồi, đã trì hoãn thời gian, nên khi lão tử đi ra đội ngũ bên ngoài đã rất chỉnh tề.

“Hít đất một trăm cái.”

“Gì?” Lão tử còn chưa hiểu ra, đã bị người ấn xuống, sau đó có người bắt đầu đếm, một trăm cái hít đất.

Một trăm cái này, đối với lão tử mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhớ ngày đó sư phụ Hoa Mạt Ly của lão tử rất điên, một trăm này cũng không tính là chút kích thích cỏn con.

Thế nhưng lão tử không hiểu là, ngươi dựa vào cái gì nha.

“Ngươi làm gì?”

“Lão tử không làm!” Bị nhấn thành cái tư thế chó nằm úp sấp, lão tử vẫn cố sức duy trì kiên cường bất khuất.

“Không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta.”

“Hừ, không phải là tối qua nhìn thấy ngươi cùng một nam nhân ở trên giường sao, ngươi nhỏ nhen như vậy, quan báo tư thù!” Lão tử chỉ ngón tay về hướng đội ngũ mỹ nam kia, phía dưới mọi người ồ lên.

“Tả Thành. Mang mọi người đi trước.” Thanh âm mang theo ý cười, lúc sau lão tử thấy một người, ách, Lăng Đằng Vân, trở về hồi nào vậy?

“Là, Thiếu trang chủ.”

“Ngươi đi theo ta.”

Bên cạnh là hai mỹ nam một trái một phải nhìn như cực kỳ vô hại kì thực là kèm hai bên lão tử như đòi mạng, đi theo hắn vào thư phòng gần nhất.

Lão tử ngắm ngắm trái phải rồi ngồi xuống, tuyệt đối không thể đập vỡ giá sách, thầm tính, có thể hay không đập bể cửa sổ trên tường rời đi.

Đang nghĩ ngợi, trái phải hai mỹ nam, ở ngoài cửa chia ra đứng canh hai bên tả hữu, ta lập tức hóa đá.

“Tự mình cởi ra đi.”

“A!”

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm cổ bổ nhào về phía trước.

“Ê ê ê, ngươi làm gì!”

“Ôm ngươi.” Đơn giản rõ ràng hai chữ, tên cầm thú này bắt đầu xé quần áo lão tử, lão tử đè lại bàn tay gian ác kia: “Tới đây.”

Yêu tinh đánh nhau một hồi từ trên bàn học lăn xuống mặt đất.

“Ngươi… ngươi…”

“Ta cái gì?”

“Ngươi là con gái?!”

“A HOHOHOHO, bảo bối nhỏ, kinh ngạc sao? Kinh ngạc sao?”

“Buông!”

“Không được cử động, nghe lời, nghe lời.”

Đến khi lão tử dùng nghiên mực đập lên đầu hắn, hắn rốt cục buông tha không chống cự nữa, ngoan ngoãn lại, đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm lão tử, tùy ý lão tử hoạt động…

Kịch liệt vận động một lúc, lão tử một tay chống thắt lưng đứng lên, hắn trên mặt vẫn ửng đỏ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía nóc nhà, qua nửa ngày đột nhiên nói: “Ngươi là ai?”

Quay đầu nhìn nửa khuôn mặt đang đỏ lên của hắn, lão tử mỉm cười: “Lưu Ly.”

“Lưu…Ly. Vậy ngươi nhất định biết Trần Thanh?”

Tay cài nút áo của ta đột nhiên cứng lại, Trần Thanh! Người này không biết từ địa phương nào xuyên qua thành hái hoa tặc, cũng là một người bào chế thuốc ưu tú, vốn không có gì, thế nhưng, thế nhưng hắn có tính cuồng ngược…

Cho nên… Trong lòng lão tử lần đầu tiên phá lệ có chút thương hại, đó là lý do mà chỉ có đau đớn mới có cảm giác sao, Lăng Đằng Vân.
Bình Luận (0)
Comment